Tấm vải voan
Những đôi mắt nhìn trừng trừng vào loài người. Như làn ranh của sự đúng sai, cái gọi là đạo đức và tội lỗi cũng mong manh như làn hương khói của nấm mồ oan tang chưa kịp xanh cỏ. Vén lên bức tranh tuyệt tác được vấy lên bởi thứ chất dịch từ bàn tay người, bạn có bao giờ nghe âm thanh gì từ mật thất? Thứ âm thanh thống thiết của những linh hồn than khóc. Tôi chẳng biết giờ họ có còn hận, còn thở than về một kiếp người hay không. Đứng trước những cái chết, ta thường lặng mình tua lại những ký ức về thi thể trước mặt. Và nơi những cái xác sẽ rữa ra, dù là hôn chào mặt đất bằng cách nào, họ cũng kịp để lại thế gian này câu chuyện về một cuộc đời. Hôm nay cũng như thế, tôi hoà mình vào làn hương khói của một cái chết – cái chết bởi đạo đức của loài người. Tôi đã nhiều lần viết về nỗi sợ hãi sự khác biệt của loài người. Truyền tai nhau về những niềm tin xưa cũ, về những giá trị cũ mèm mục nát, có những kẻ thích khoác lên mình tấm vải voan đã sờn màu, đi giữa ngã ba đường và khiêm nhường tự t...