Tôi kể chuyện ngày xưa... Có một mầm cây không thể đâm chồi, nằm im lìm trong lòng đất lạnh lẽo, lặng lẽ trôi qua từng kiếp người. Càng về sau, mầm cây càng cảm thấy cô độc. Mỗi đêm, Mặt Trăng lắng nghe tiếng thổn thức khe khẽ từ mầm cây nhỏ bé. Trăng lặng lẽ ghé xuống, hôn nhẹ lên mảnh đất khô cằn, nơi mầm cây già cỗi đang khao khát sống. Mầm cây ngước nhìn Trăng. Nó khóc. Nó thì thầm xin Trăng một điều ước. Vào một buổi tối mưa lất phất, lạnh cóng cả lòng người, mầm cây van xin sự sống. Đêm đó, ánh Trăng nhuốm đỏ tang thương. Trăng vỡ đôi. Máu Trăng rỉ xuống mặt đất lạnh ngắt, loang thành vệt buồn vô tận. Thứ máu tanh ấy đánh thức mầm cây khỏi cơn ngủ dài. Màn đêm trở nên đặc quánh vì Trăng đã chết ở phía bên kia bầu trời. Con người kinh hoàng. Họ giẫm nát mầm cây – sinh linh bé nhỏ đã vô tình cướp đi ánh Trăng của họ. Mầm cây chạy trốn. Và rồi, mỗi đêm khi bóng tối buông xuống, nó lặng lẽ đâm chồi. Đêm nối ngày, tháng chồng tháng, năm qua năm... Mầm cây trở thành một cây ...
Nhận xét
Đăng nhận xét