Còn bao xa?


Mở mắt ngắm nhìn bầu trời lạ lẫm, ảm đạm cả mây trời, cậu chẳng biết mình đã thiếp đi từ khi nào. Cái đầu đau nhức như muốn nổ tung, một dòng ký ức kỳ lạ trượt qua tâm trí: chính cậu đang chạy trốn vào một khu rừng tăm tối, trên tay cầm một đóa hồng đang rỉ máu.

Cậu nhìn xuống - đóa hồng vẫn nằm đó, trong tay. Cậu ôm lấy nó, và bắt đầu tự hỏi: “Đây là đâu?”

Lang thang trên con đường mòn, cậu cố tìm một dấu hiệu của tháng ngày, của sự sống. Nhưng nơi đây chỉ còn tro tàn. Tất cả đều đã lụi tàn. Cậu tìm kiếm suốt một ngày trời, mà vẫn không thể tìm thấy điều mình đang tìm.

Cậu đặt đóa hồng lên một tảng đá. Vết thương của nó rỉ máu không ngừng. Đóa hồng đang chết dần.


Đóa hồng ấy là tất cả đối với cậu.

Ở xứ sở của cậu, người ta không tin vào những điều tốt đẹp. Họ giết chết mọi sự sống, vì tin rằng nơi nào có sự sống, nơi đó có khổ đau. Và không ai muốn đau khổ.

Nhưng cậu khác họ. Ngay từ khi sinh ra, cậu đã bị ruồng bỏ vì mang trong mình niềm tin vào sự sống. Cậu lén trồng một đóa hồng vào tim mình, để nó trị vì tâm hồn cậu, và nuôi dưỡng nó bằng niềm tin cùng hy vọng.

Rồi người ta phát hiện. Họ nguyền rủa cậu, bóp nát đóa hồng, và đuổi cậu khỏi xứ sở.

Cậu run run ôm lấy đóa hồng đang thoi thóp, chạy mãi trong màn đêm cô quạnh. Cậu chạy đến thế giới loài người. Họ nói rằng hạnh phúc có thể chữa lành mọi vết thương. Cậu ôm lấy đóa hồng, đi tìm hạnh phúc.


Cậu đến một khu rừng lạ, đầy mê hoặc. Một cơn gió lạ đang ngồi trên cành cây xơ xác, như thể đang chờ đợi điều gì.

    - Gió ơi, cậu tên gì? Tôi đang ở đâu?

    - ...

    - Cậu không nói được à?

    - ...

    - Cậu có thể chỉ đường chứ?

    - gật gật

    - Hạnh phúc còn bao xa?

    - ...

Gió đáp bằng sự im lặng. Nó nhìn cậu như thể muốn nói điều gì, rồi mỉm cười, bay vào rừng sâu.

Cậu cầm lấy đóa hồng, đuổi theo. Chạy mãi. Khu rừng như vô tận. Cậu ngất đi vì kiệt sức.


Tỉnh dậy giữa đất trời xa lạ, cậu lại tiếp tục chạy. Đóa hồng trên tay đang chết dần. Trong lúc tuyệt vọng nhất, cậu ôm lấy đóa hồng mà òa khóc.

Cơn gió lạ hôm nào từ đâu đến, ôm lấy cậu vào lòng. Nó thì thầm vào tai:

    - Hãy mạnh mẽ. Hãy bước tiếp. Hãy tiếp tục tin vào những điều tốt đẹp. Hãy lắng nghe trái tim mình.

Rồi gió lại biến vào hư vô. Cậu lau nước mắt, nhìn lại đóa hồng tàn úa, đứng lên, bước tiếp.


Cậu đến một nơi được gọi là Tương Lai của Vũ Trụ, nơi được trị vì bởi Hạnh Phúc. Cậu tìm đến Chúa tể Hạnh Phúc. Ngài cho cậu nhìn thấy một nấc thang làm bằng những cánh cửa đủ màu sắc, dẫn lên tận Mặt Trời.

Ngài bảo:

    - Một trong những cánh cửa ấy sẽ là câu trả lời mà con cần.

Thời gian không còn nhiều. Cậu mở cánh cửa đầu tiên.

Một bà lão mời cậu vào nhà, mời cậu thưởng thức món trà của thiên đường. Cậu ngồi xuống và hỏi:

    - Bà có thể cho cháu thuê hạnh phúc không? Cháu cần nó để cứu lấy đóa hồng này...

Bà lão đưa tiên dược cho đóa hồng uống. Đóa hồng khỏe hơn, vết thương ngừng rỉ máu. Một lần nữa, cậu tin vào phép màu. Cậu nâng niu hy vọng rằng ngày mai đóa hồng sẽ hồi sinh.

Vài ngày sau, cậu tỉnh dậy trên một chiếc giường đan bằng mây và cầu vồng. Cậu quay sang nhìn đóa hồng - rùng mình khi thấy bàn tay mình bê bết máu.

Đóa hồng chỉ còn một cánh hoa đang gồng mình gọi tên cậu. Nó sắp chết. Thuốc của bà lão đang giết chết sinh linh cậu đã cố gắng gìn giữ.

Bà lão đến gần, nói rằng cậu đã chọn nhầm cửa. Bà không phải là kẻ buôn hạnh phúc.

Cậu gào khóc, ôm lấy đóa hồng, chạy khỏi cánh cửa đang tan rã cùng với niềm hy vọng trong cậu. Cậu từng tin rằng bình minh sẽ lại đến. Cậu đã hy vọng như thế. Nhưng không—nỗi đau lần này quật ngã cậu.

Đóa hồng khẽ thều thào:

    - Tớ phải đau bao lâu nữa thì mới được chết hả cậu?

Câu hỏi ấy như xé toạc trái tim. Nói xong, đóa hồng rơi xuống đất.


Cậu vội ôm lấy đóa hồng, mở cánh cửa thứ hai.

Cánh cửa mở ra một ông lão già nua. Cậu giàn giụa nước mắt, nghẹn ngào:

    - Thưa ông… đây có phải là cánh cửa Hạnh Phúc không? Nếu không phải… xin hãy nói cho cháu biết… làm ơn…

Ông lão nhìn cậu, chậm rãi đáp:

    - Cậu đang đi tìm Hạnh Phúc à? Hãy nhìn lên kia, cậu phải mở tất cả những cánh cửa có thể đưa cậu đến tận Mặt Trời.

     Cậu hỏi tôi liệu đây có phải là cánh cửa hạnh phúc không sao? Này chàng trai trẻ, chỉ có một cách để biết: hãy thử.

     Cậu có thể sẽ đau. Có thể sẽ mất mát. Nhưng khi dũng cảm đi tìm, nhất định cậu sẽ thấy.

     Nhưng nếu cậu sợ hãi, nếu cậu đứng mãi trước những cánh cửa, lưỡng lự không dám bước vào. Nếu cậu sợ phải đau khổ thêm một lần nữa, thì tôi nói thật: cậu sẽ dành cả phần đời còn lại để hỏi vũ trụ rằng: Hạnh phúc còn bao xa...?


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Kẻ Dệt Mộng

Một điều ước