Một điều ước


Tôi kể chuyện ngày xưa...

Có một mầm cây không thể đâm chồi, nằm im lìm trong lòng đất lạnh lẽo, lặng lẽ trôi qua từng kiếp người. Càng về sau, mầm cây càng cảm thấy cô độc.

Mỗi đêm, Mặt Trăng lắng nghe tiếng thổn thức khe khẽ từ mầm cây nhỏ bé. Trăng lặng lẽ ghé xuống, hôn nhẹ lên mảnh đất khô cằn, nơi mầm cây già cỗi đang khao khát sống.

Mầm cây ngước nhìn Trăng. Nó khóc. Nó thì thầm xin Trăng một điều ước.

Vào một buổi tối mưa lất phất, lạnh cóng cả lòng người, mầm cây van xin sự sống.

Đêm đó, ánh Trăng nhuốm đỏ tang thương.

Trăng vỡ đôi. Máu Trăng rỉ xuống mặt đất lạnh ngắt, loang thành vệt buồn vô tận. Thứ máu tanh ấy đánh thức mầm cây khỏi cơn ngủ dài.

Màn đêm trở nên đặc quánh vì Trăng đã chết ở phía bên kia bầu trời. Con người kinh hoàng. Họ giẫm nát mầm cây – sinh linh bé nhỏ đã vô tình cướp đi ánh Trăng của họ.

Mầm cây chạy trốn.

Và rồi, mỗi đêm khi bóng tối buông xuống, nó lặng lẽ đâm chồi.

Đêm nối ngày, tháng chồng tháng, năm qua năm... Mầm cây trở thành một cây cổ thụ to lớn, sừng sững giữa đất trời.

Cái cây ấy kỳ lạ vô cùng.

Không lá. Không hoa. Không trái.

Không có con chim nào ghé qua trú ngụ.

Loài người sợ hãi.

Họ thì thầm với nhau rằng: Cây ấy mang theo một lời nguyền chết chóc, là chứng nhân cho đêm Trăng máu.

Cây nhìn xuống mặt hồ – và lần đầu tiên thấy chính mình.

Nó không nhận ra bản thân nữa.

Một đêm như bao đêm khác, trên đỉnh núi cao lộng gió, cây lặng lẽ nghĩ về Trăng.

Cây ngước nhìn bầu trời đen thẳm. Nó nhớ Trăng.

Nó lại soi mình dưới mặt hồ. Vẫn lặng. Vẫn êm. Vẫn cô đơn.

Cây đưa tay chạm vào ngực mình.

Lấy một bụi gai, nó đâm xuyên qua lồng ngực.

Rút ra trái tim đang thoi thóp.

Cây run rẩy.

Nó cắn vào trái tim mình.

Máu rỉ. Đau đớn.

Ngước nhìn Trăng.

Cây mỉm cười.

Cây ngã xuống. Cháy rụi.

Máu và nước mắt từ thân cây chảy xuống, nhuộm đỏ cả đất trời.

Tiếng máu tanh gào thét vang đến tận Trăng.

Đêm đó, ánh sáng dịu dàng của Trăng bao trùm lấy một màn đêm đen đặc buồn.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Kẻ Dệt Mộng

Còn bao xa?