Kẻ Dệt Mộng
Cậu có muốn nghe sự khởi đầu của tất cả không?
Hắn bước ra từ nơi tăm tối trầm mặc, thoang thoảng là tiếng gió như muốn tru lên những câu chuyện bi ai xé toạc lòng người. Cơ thể hắn khiến người ta rợn người bởi lớp chất nhầy màu đen nhớp nháp đang rỉ ra — thứ ghê tởm ấy gợi nhắc đến cái cốt lõi trần trụi của lòng người. Hắn là ai? Hắn từ đâu đến? Không ai biết. Cũng chẳng ai buồn đi tìm câu trả lời. Người ta chỉ thích ví hắn như một sự bí ẩn của tạo hóa.
Con người tìm đến hắn, cố chạm vào hắn bằng một chút sợ hãi xen lẫn tò mò. Rồi họ cũng rời đi, để lại sinh linh ấy một mình giữa đất trời cô quạnh.
Hắn cô độc. Lê thê qua một quãng đường dài, hắn chẳng tìm thấy ai ngoài cái bóng của chính mình. Con người ghét hắn? Hắn chỉ khẽ cười nhạt trước câu hỏi ấy trong đầu. Không, con người không ghét hắn — họ sợ.
Hắn chạy trốn hừng đông. Hắn trị vì sao trời và đánh cắp ánh trăng treo vào tim mình. Khi bình minh vừa khép lại, hắn lẩn ra từ nơi tăm tối, ngồi trên mỏm đá chơi vơi, chờ đợi thời gian tan biến.
Khi ngày bị nuốt chửng bởi một màn đen đặc, ấy là lúc Kẻ Dệt Mộng lắng nghe loài người — những thổn thức mà họ chẳng thể thốt lên khi mặt trời còn soi sáng. Đó thường là những lời thì thầm khẽ khàng đến mức gió cũng chẳng nghe được.
Con người thường giấu góc khuất của mình vào nơi tối tăm của Kẻ Dệt Mộng. Hắn lắng nghe lời thì thầm ấy, rồi dệt chúng thành những giấc mộng gửi vào tiềm thức — bởi loài người luôn chạy trốn khỏi chính những tiếng nói trong lòng họ.
Ngồi trên mỏm đá, đan từng nỗi niềm thành mộng, hắn bất chợt tự hỏi:
“Âm thanh đó là gì?”
Một rung động lạ lẫm dội lên trong hắn.
Âm thanh thì thầm ấy mang theo một chút buồn, một chút u uất. Hắn lần theo dấu vết thanh âm, dùng trái tim mình để lần theo nỗi buồn ấy. Và rồi hắn chợt chạnh lòng — hắn chưa từng bắt gặp nỗi buồn nào như thế: một chút nhẹ nhàng của sự yếu đuối, một chút gồng mình, một chút tiếc nuối, một chút chơi vơi.
Tất cả như bóp nghẹt trái tim hắn.
Hắn chạy đến thế giới loài người. Và hắn nghe được giọng nói của nỗi buồn.
Nó bảo rằng nó cần hắn. Nó bảo rằng nó đang đợi hắn.
Hắn khóc.
Lần đầu tiên trong đời, hắn khóc.
Có người đang đợi hắn. Có người cần hắn. Có người đang gọi tên hắn:
“Này, Kẻ Dệt Mộng… cậu đang ở đâu?”
Đó là một cậu bé. Cậu nằm trên chiếc giường cũ kỹ. Đồng hồ đã điểm 0 giờ. Cậu đang khóc — những giọt nước mắt gọi tên hắn.
Cậu hỏi Kẻ Dệt Mộng rằng liệu hắn có thể mang nỗi buồn ấy đi, đến một nơi thật xa — nơi không có sự sống, nơi được trị vì bởi bi ai.
Hắn lắc đầu.
Hắn bảo cậu hãy giữ lấy nỗi buồn đó — nó sẽ dạy cậu mạnh mẽ thế nào, nó sẽ dạy cậu cách yêu cuộc sống này ra sao.
Và hơn thế nữa…
Khi cậu buồn, cậu có thể dùng nỗi buồn ấy để gọi tên hắn.
Từ đêm đó, mỗi đêm Kẻ Dệt Mộng đều nghe tiếng thì thầm bi ai trong từng giọt lệ của cậu. Hắn tìm đến cậu, kể cho cậu nghe về những giấc mộng, về cái chết, về sự tăm tối của lòng người.
Ngày qua ngày, cậu đắm chìm trong nỗi buồn. Ngày qua ngày, nước mắt vẫn gọi tên hắn.
Một đêm, nhìn qua ô cửa sổ, hắn thấy cậu lại khóc như thường lệ.
Hắn nghĩ về những nỗi buồn.
Đêm đó, hắn kể cho cậu nghe về phép màu, về hy vọng, về những điều tốt đẹp. Đêm đó, hắn ôm cậu vào lòng.
Hắn bảo cậu đừng chạy trốn nỗi buồn — nhưng cũng đừng để nó trị vì cậu.
Hắn không muốn thấy cậu khóc.
Nỗi buồn chỉ có thể dạy cậu trưởng thành nếu nó trở thành tôi tớ của cậu.
Nói xong, Kẻ Dệt Mộng lặng lẽ rời đi, tan vào màn đêm u uất.
Hừng đông lại vỡ đôi nơi cuối chân trời.
Hắn lẩn về nơi trú ẩn. Ngồi trên mỏm đá chơi vơi, hắn chạnh lòng. Đêm nay thật yên ắng.
Hắn chờ một thanh âm — thanh âm làm buồn cả ánh trăng treo trong tim hắn.
Đứng trước ô cửa sổ của cậu, hắn không thấy cậu khóc nữa. Cậu đang say giấc.
Đêm đó, hắn dệt một giấc mộng:
Về những bông hoa hướng dương,
Về những cánh chim tự do trên bầu trời xanh ngắt,
Về những dải cầu vồng ở thượng nguồn con suối hạnh phúc.
Hắn chợt nhìn về bên kia chân trời.
Hừng đông đang trỗi dậy.
Ánh dương thiêu đốt hắn đến tận xương tủy.
Nhưng hắn chẳng thấy đau nữa.
Hắn đặt giấc mộng ấy vào một ngăn trong tiềm thức của cậu.
Hắn hôn lên trán cậu.
Lần đầu tiên — cũng là lần cuối cùng.
Và thì thầm vào giấc mộng:
“Này, cậu bé của màn đêm…
Tạm biệt cậu.
Khi cậu mở mắt…
Đó sẽ là hừng đông.”
Nhận xét
Đăng nhận xét