Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 4, 2022

Thư tay

Có một điều cổ lỗ sĩ mình luôn nghĩ các bạn nên thử: viết tay điều gì đó gửi nhau. Không như lời nói, khi ngôn từ được chạm trổ vào trang giấy, nó sẽ không theo gió mà bị cuốn đi mất, không bay mãi bay mãi theo gió rồi một ngày sẽ chẳng còn ai nhớ: ai đã nói gì với ai. Trong thời đại người ta luôn cảm thấy mình không có nhiều thì giờ, thời đại mà những chiếc thiệp để viết tay có vẻ như đã bị "tuyệt chủng" tại nhiều quốc gia, có lẽ, thì việc ai đó ngồi xuống và viết điều gì đó gửi cho mình, nó quý giá vô cùng. Ngay từ khi bắt đầu viết ra những câu chuyện của riêng mình, việc viết đối với mình đã luôn đóng vai trò như người kể những câu chuyện mình đã không thể nói ra bằng lời. Mình đang viết một bức thư cảm ơn đến nơi mình làm việc vì kỳ thực tập sẽ kết thúc trong 2 ngày tới, và mình sẽ về lại trường, rồi sẽ được điều đi đâu đó khác, tóm lại là không quay trở lại nữa. Cho đến bây giờ vẫn vậy, mình chọn cách viết vì ngôn từ hạn hẹp của mình không thể nói hết lời cảm ơn. Mình ...

Wissembourg

- Bà Monika này, 2 năm về trước, con chắc chắn chưa bao giờ nghĩ về việc rằng con sẽ đi đến một địa phận của Pháp chơi trong ngày, sáng đi chiều về. - Thế sao? Vậy thì chuyến đi này hẳn sẽ rất thú vị. Chỉ còn 20 phút nữa thôi, chúng ta sẽ đến Wissembourg, một ngôi làng cực kỳ xinh đẹp của miền Đông Bắc nước Pháp. Hôm đó là một ngày nắng đẹp và ở toa tàu thì thưa thớt hành khách. Giờ khởi hành điểm, nhân viên soát vé đứng lên, chiếc tàu lửa bắt đầu di chuyển. Tiếng kèn kẹt từ đường ray dần dần đưa mình và bà rời xa khỏi thành phố. Thành phố mình ở là một thành phố trẻ ở miền Nam nước Đức, nơi thường có khí hậu khá ôn hòa. Đó là một thành phố của công nghiệp vì là nơi tập trung của công ty hóa chất BASF. Thật thú vị khi ngồi trên xe lửa rời thành phố, mình mới thấy tính “công nghiệp” nặng nề của thành phố này, những nhà máy xí nghiệp đồ sộ cứ lướt qua như một dải quảng cáo ngắn vài giây. Nối tiếp những công trình là đồng ruộng và cây màu. Nó làm mình nhớ đến ruộng lúa ở Việt Nam, những...

Tự sát

Giây phút ta cất lên tiếng khóc chào đời và lúc tế bào cuối cùng trên cơ thể không còn nhận được sự sống, là hai khoảnh khắc quan trọng nhất của đời người, tôi nghĩ thế. Đó là Alpha và Omega, là sự khởi đầu và kết thúc. Tôi tin rằng sự sống có trước cái chết, là sự khởi nguyên. Vì không ai trong chúng ta lựa chọn việc được sinh ra, nó hoàn toàn nằm ngoài bàn tay kiểm soát của loài người, nên với tôi, sự sống có thể là một món quà, nhưng vẫn có thể là một lời nguyền. Khác với quá trình khởi nguyên, trong quá trình chấm dứt sinh mạng của sinh vật sống, loài người có thể can thiệp vào nó. Tôi không biết từ khi nào, con người đã nhận thức được điều này, và họ bắt đầu tự sát. Tôi bắt đầu dõi theo dòng sự kiện bằng bài post mới của anh Uy Lê. “Nữa sao?” Là một sợi dây thòng lọng, những viên opioid lạnh lẽo, hay thứ chất lỏng chết chóc sền sệt có mùi hôi tanh bốc lên trước một tòa building xa hoa nọ? Tôi đã từng nguyền rủa việc tự kết liễu bản thân mình, tôi thấy hành động đó đầy tính ích k...