Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 5, 2019

Kí số 4

Chỉ là vào một ngày đêm đen lại ôm lấy mặt đất, hắn ngồi ngẩn ngơ, nghe tiếng nhạc êm đềm xưa cũ phát ra từ cái đĩa nhạc cũ kỹ nơi quán quen hắn thường lui đến. Hắn thích sự êm đềm nơi quán nước nhỏ bé này. Sự yên bình ám ảnh của nơi đây về đêm dường như tiếng ru đêm đưa hắn vào giấc mộng. Tựa đầu vào chiếc ghế đã sờn màu, hắn nhẹ nhàng nhắm đôi mắt lại. Người ta hay nghe thấy nhiều tiếng thét bi ai trong không gian đen đặc êm ả của tiềm thức. Bất giác, hắn rùng mình với lời thì thầm của Mễ Mông: "Cậu có thích cậu của hiện tại không ?" Chợt mỉm cười, hắn ngước nhìn lên đám thiêu thân trên ngọn đèn vàng kiểu cũ, hắn bắt đầu thì thầm: "một con thiêu thân hai con thiêu thân ba con thiêu thân ..." Who were you before they broke your heart ?

Kí số 3

Hắn nhìn lên bầu trời đen tối lạnh lẽo. Đêm nay chẳng có trăng hay những vì sao lấp lánh đan vào nhau. Hôm nay mưa, trời mưa như trút hết sự xinh đẹp của màn đêm trong mắt hắn. Hắn chợt rùng mình bởi cái giá rét của những hình hài nặng gánh đêm đen. Hắn muốn bóp lấy lồng ngực mình, bóp đến khi nát tan ra. Thứ trên tay đỏ hỏn, hắn sẽ gọi ấy là trái tim người. Run run hắn đặt tim mình vào suối nguồn của hồi ức. Rùng mình, chạm vào những mảnh hồi ức, từng mảnh, từng mảnh một. Mọi thứ thật rõ ràng, rõ mồn một trước mặt hắn. Hắn thét lên. Tiếng thét xé toạc cả màn đêm. Trong tiếng lá xào xạc bi ai có linh hồn ai đang thủ thỉ : "Hình như bình yên đâu ghé ngang vào ngày lộng gió hôm ấy phải không anh?"