Mộng Sài Gòn
Trác Thúy Miêu ví Sài Gòn như một ả đàn bà. Tôi thích cách ví von này. Sài Gòn trong tôi như thứ hương Mademoiselle ngọt ngào, ôm lấy kẻ mộng mơ. Khẽ khàng thôi, nàng lấy ngón tay mình trượt dài trên da thịt hắn bằng thứ tình ca buồn, làm hắn đê mê giữa những nốt nhạc trầm trong tiếng thở thều thào của màn đêm. Cái phố thị này quyến rũ đến nao lòng, nó luôn dễ làm cho con người ta choáng ngợp bởi cái hoa lệ rực rỡ nơi xứ lạ phồn hoa. Sài Gòn ấy mà, nàng cũng sẵn sàng bóp nát những giấc mộng để kẻ mộng mơ không thể thôi nghĩ về nàng – một hình ảnh của ả đàn bà diễm lệ đến ám ảnh. Chỉ là vào một buổi tối êm đềm, tôi lại tìm đến một ly trà chanh mật ong nóng nơi cái quán quen thuộc. Quán nay chỉ lưa thưa khách như bao ngày. Tôi bật một vài bản nhạc của Mademoiselle, nhìn ra cửa kính to đùng, trước mắt như một kênh truyền hình trực tiếp về cái tấp nập nơi thị thành. Có lẽ hết hôm nay, phải lâu lắm tôi mới có thể trở lại nơi này lần nữa. Ngoài khung cửa kính, người người vẫn vội vã đi qua n...