Mộng Sài Gòn
Trác Thúy Miêu ví Sài Gòn như một ả đàn bà. Tôi thích cách ví von này. Sài Gòn trong tôi như thứ hương Mademoiselle ngọt ngào, ôm lấy kẻ mộng mơ. Khẽ khàng thôi, nàng lấy ngón tay mình trượt dài trên da thịt hắn bằng thứ tình ca buồn, làm hắn đê mê giữa những nốt nhạc trầm trong tiếng thở thều thào của màn đêm. Cái phố thị này quyến rũ đến nao lòng, nó luôn dễ làm cho con người ta choáng ngợp bởi cái hoa lệ rực rỡ nơi xứ lạ phồn hoa. Sài Gòn ấy mà, nàng cũng sẵn sàng bóp nát những giấc mộng để kẻ mộng mơ không thể thôi nghĩ về nàng – một hình ảnh của ả đàn bà diễm lệ đến ám ảnh.
Chỉ là vào một buổi tối êm đềm, tôi lại tìm đến một ly trà chanh mật ong nóng nơi cái quán quen thuộc. Quán nay chỉ lưa thưa khách như bao ngày. Tôi bật một vài bản nhạc của Mademoiselle, nhìn ra cửa kính to đùng, trước mắt như một kênh truyền hình trực tiếp về cái tấp nập nơi thị thành. Có lẽ hết hôm nay, phải lâu lắm tôi mới có thể trở lại nơi này lần nữa.
Ngoài khung cửa kính, người người vẫn vội vã đi qua nhau đến đáng sợ. Họ gấp gáp như chạy trốn khỏi màn đêm này, hay phải chăng là chạy trốn khỏi cái màn đêm trong lòng họ, tôi không biết. Tôi tự hỏi, chẳng biết ở Sài thành có bao nhiêu kẻ vì cái bộn bề này mà buông tay nhau, rồi vì cái dòng người vội vã ngoài kia mà lạc nhau đời đời kiếp kiếp. Ở Sài Gòn, nhìn những bóng hình ngoài kia, lòng con người ta đôi khi dễ chợt nhói lên bởi đôi ba niềm bi thương chưa kịp hiểu. Sài Gòn đất chật người đông, dễ va vào nhau, dễ lạc, dễ cô đơn.
Cứ nhìn vào cái dòng xô bồ ngoài kia mà tôi vừa thấy yên bình, vừa thấy phảng phất bóng hình một cậu bé thật u uất. Dòng người ấy như cuốn băng thời gian tua lại trước mắt tôi, tua lại những màn đêm mà đứa trẻ ngày đó khóc lóc đến điên dại vì chẳng thể tìm thấy nổi một vệt sáng đèn. Màn đêm của những năm ấy làm kẻ mơ mộng nhớ về giấc mộng bị bóp nát nơi Sài thành, hắn đau đớn, hắn đan hai tay run run của mình lại, siết lại những hơi ấm sắp tàn.
Uống nốt ngụm trà chanh đã nguội ngắt tự lúc nào, tôi tự hỏi, nếu thời gian quay lại, kẻ mộng mơ có chọn gửi giấc mộng của mình nơi Sài thành hoa lệ này hay không? Có chứ, hắn chưa từng hối hận vì mình đã mơ. Sau bao nhiêu năm giết chết mình, giấc mơ ấy như thứ thuốc hồi sinh linh hồn hắn. Hắn sẽ ôm lấy những mảnh vỡ của giấc mộng xưa, trân trọng như một người tình cũ, rồi hắn sẽ lại mơ một giấc mơ mới – một giấc mơ xinh đẹp và diễm lệ như vùng đất hắn chọn để gửi mộng.
Chỉ là vào một buổi tối êm đềm, tôi lại tìm đến một ly trà chanh mật ong nóng nơi cái quán quen thuộc. Quán nay chỉ lưa thưa khách như bao ngày. Tôi bật một vài bản nhạc của Mademoiselle, nhìn ra cửa kính to đùng, trước mắt như một kênh truyền hình trực tiếp về cái tấp nập nơi thị thành. Có lẽ hết hôm nay, phải lâu lắm tôi mới có thể trở lại nơi này lần nữa.
Ngoài khung cửa kính, người người vẫn vội vã đi qua nhau đến đáng sợ. Họ gấp gáp như chạy trốn khỏi màn đêm này, hay phải chăng là chạy trốn khỏi cái màn đêm trong lòng họ, tôi không biết. Tôi tự hỏi, chẳng biết ở Sài thành có bao nhiêu kẻ vì cái bộn bề này mà buông tay nhau, rồi vì cái dòng người vội vã ngoài kia mà lạc nhau đời đời kiếp kiếp. Ở Sài Gòn, nhìn những bóng hình ngoài kia, lòng con người ta đôi khi dễ chợt nhói lên bởi đôi ba niềm bi thương chưa kịp hiểu. Sài Gòn đất chật người đông, dễ va vào nhau, dễ lạc, dễ cô đơn.
Cứ nhìn vào cái dòng xô bồ ngoài kia mà tôi vừa thấy yên bình, vừa thấy phảng phất bóng hình một cậu bé thật u uất. Dòng người ấy như cuốn băng thời gian tua lại trước mắt tôi, tua lại những màn đêm mà đứa trẻ ngày đó khóc lóc đến điên dại vì chẳng thể tìm thấy nổi một vệt sáng đèn. Màn đêm của những năm ấy làm kẻ mơ mộng nhớ về giấc mộng bị bóp nát nơi Sài thành, hắn đau đớn, hắn đan hai tay run run của mình lại, siết lại những hơi ấm sắp tàn.
Uống nốt ngụm trà chanh đã nguội ngắt tự lúc nào, tôi tự hỏi, nếu thời gian quay lại, kẻ mộng mơ có chọn gửi giấc mộng của mình nơi Sài thành hoa lệ này hay không? Có chứ, hắn chưa từng hối hận vì mình đã mơ. Sau bao nhiêu năm giết chết mình, giấc mơ ấy như thứ thuốc hồi sinh linh hồn hắn. Hắn sẽ ôm lấy những mảnh vỡ của giấc mộng xưa, trân trọng như một người tình cũ, rồi hắn sẽ lại mơ một giấc mơ mới – một giấc mơ xinh đẹp và diễm lệ như vùng đất hắn chọn để gửi mộng.
Nhận xét
Đăng nhận xét