Lạc
Bàn tay ai đã buông thõng xuống, thôi siết chặt và điên dại cào cấu xuống nền nhà, tiếng ken két não lòng ấy cũng đã thôi âm ỉ trong màn đêm tĩnh mịch. Ấy thế mà, khi mở mắt thức giấc nơi căn phòng sáng buồn như chiều muộn, hắn bần thần nhận ra mình không còn thuộc về khoảng không - thời gian của hiện tại. Lại nữa rồi... Những tiếng cười lách cách, những khung sắt màu xanh trời đã tróc sơn của trường mẫu giáo hiện lên trước hết. Những hình ảnh ấy trồi lên rõ mồn một, rồi xâm chiếm hắn. Đoạn ký ức tiếp theo bắt đầu thở phì phò, lần này là hình ảnh của đám trẻ rời khỏi cổng trường rồi mất hút, để lại sân trường một khoảng lặng trầm uất, đơn độc. Ngôi trường thiếu bóng trẻ con thì dần trở nên cũ kỹ rồi đổ nát, rợn người từng cơn giữa tiếng ai thì thầm vào tai kể về câu chuyện ma lai móc ruột hồi đó, về dáng người chỉ còn cái đầu lơ lửng đung đưa trên những cành cây già xơ xác rồi tru lên bằng âm thanh man rợ của vùng đất chết. Từng đoạn đã bị chôn từ rất lâu dưới lòng đất, giờ đây cứ kh...