Lạc

Bàn tay ai đã buông thõng xuống, thôi siết chặt và điên dại cào cấu xuống nền nhà, tiếng ken két não lòng ấy cũng đã thôi âm ỉ trong màn đêm tĩnh mịch. Ấy thế mà, khi mở mắt thức giấc nơi căn phòng sáng buồn như chiều muộn, hắn bần thần nhận ra mình không còn thuộc về khoảng không - thời gian của hiện tại.

Lại nữa rồi...

Những tiếng cười lách cách, những khung sắt màu xanh trời đã tróc sơn của trường mẫu giáo hiện lên trước hết. Những hình ảnh ấy trồi lên rõ mồn một, rồi xâm chiếm hắn. Đoạn ký ức tiếp theo bắt đầu thở phì phò, lần này là hình ảnh của đám trẻ rời khỏi cổng trường rồi mất hút, để lại sân trường một khoảng lặng trầm uất, đơn độc. Ngôi trường thiếu bóng trẻ con thì dần trở nên cũ kỹ rồi đổ nát, rợn người từng cơn giữa tiếng ai thì thầm vào tai kể về câu chuyện ma lai móc ruột hồi đó, về dáng người chỉ còn cái đầu lơ lửng đung đưa trên những cành cây già xơ xác rồi tru lên bằng âm thanh man rợ của vùng đất chết. Từng đoạn đã bị chôn từ rất lâu dưới lòng đất, giờ đây cứ kháo nhau lần lượt sống dậy từng lớp một trong hắn. Hắn ngạt thở, cố thều thào chớp lấy làn hơi tàn nào đó từ hiện thực đã dĩ vãng trong thời khắc này. Hắn đã lạc rồi.

Để mặc mình trôi trong những ngập ngụa nào là xác chết và tiếng đóng đinh nơi cạnh hòm, đứa trẻ ấy lại trở về với nơi vốn thuộc về nó. Nhìn vào khoảng không đen đặc ấy bằng đôi mắt buồn rười rượi, sờ vào lồng ngực mình, nó thấy máu tanh lại rỉ xuống đỏ lòm cả bàn tay. Lần này, nó lại chẳng khóc thét hay sợ hãi. Chỉ nằm đó thôi, mặc mọi thứ lửng lờ trôi qua kẽ tay, kẽ tóc. Lần này, đứa trẻ ấy muốn dễ dãi với những dòng thời gian kia, muốn thứ nước đang sôi sùng sục ấy tắm lại thân xác nó lần nữa, để rửa ra lần nữa, để tái sinh lần nữa.

Trong từng lời ru của chiều tàn, có tiếng ai kể về những vong nhi bị kẹt lại nơi một khắc thời gian, nơi mà đến đời đời người ta vẫn còn nghe thấy tiếng than khóc ai oán, bi ai vọng lại, những tiếng rên rỉ lẫn vào từng cơn gió hú như tiếng thét đanh chẳng nguyện trầm mình với thời gian đã cũ...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Kẻ Dệt Mộng

Còn bao xa?

Một điều ước