Bình tĩnh một mình
Vì có mùa đông khắc nghiệt — mùa mà nhiệt độ cứ về âm độ dần như tiền lương của nhà nhà mỗi tháng — nên thứ ấm áp từ ánh nắng mặt trời khi xuân tới làm con người đến cây cỏ nơi đây như một loạt được thổi làn hơi hồi sinh đến từ bầu trời. Thật tiếc vì chưa kịp thấy cái cây già nua ngoài cửa sổ được sống lại thì lại phải khăn gói sang thành phố khác. Trước ngày đi, mình có thăm lại con sông Neckar, cũng chẳng phải lần cuối gì, nhưng có lẽ sẽ lâu lắm mới có thời gian mà về lại. Vì nắng lên, nên người ta cũng nô nức ra đường, tụ họp nhau và thực hiện thứ nghi thức Sonnenbad truyền thống của bộ lạc, gọi kiểu Đông Lào dân dã ra là "tắm nắng". Vì luôn dành một khoảng thời gian nhất định để chây trét sunscreen, và cũng đã từng ở cái ngữ như Sài Gòn — nơi chỉ có hai mùa là mùa nóng và mùa nóng chetme — nơi mà con người ta cũng không ham hố gì thứ gọi là ánh mặt trời hay vitamin D “nóng hổi”, nên mình luôn khiếp đảm khi thấy người người nhà nhà chọn chỗ nắng nhất trong công viên để n...