Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 10, 2021

Tìm

Bà hất tung mọi thứ, hoảng loạn và run rẩy. - Chồng tôi đâu? Tôi đang làm gì ở đây thế này? Chết rồi, chết rồi, không ổn rồi, tôi phải làm gì, phải làm gì? - Bà Diehl, bà bình tĩnh đã. Bà có nghe con nói gì không? Bình tĩnh nào! Bà có nghe con không? Bà hãy nhìn con này, hít thở sâu theo con nào. Nào... giờ bà uống thuốc đi, rồi con sẽ tìm chồng bà nhé? Có lẽ ông ấy chỉ đi dạo thôi. - Không... sao có thể tìm được ông ấy chứ? Ông ấy mất rồi cơ mà. Ông ấy mất rồi... Tôi phải làm gì đây? Cậu là ai? Tôi không biết tôi phải làm gì, tôi sợ quá, tôi... phải kiếm tiền, tôi phải đi làm. - Bà đã lớn tuổi rồi, bà Diehl ạ. - Tôi bao nhiêu tuổi? - Bà đã 96 tuổi rồi. - Không... không... Bà bật khóc.

Candle Light Dinner

Sắp hết ca làm, mình bước theo Anna tiến vào phòng. Tụi mình nhìn vào chiếc tủ lớn, cơ man nào là quần áo. Có nên là một chiếc áo sơ mi không nhỉ? Không biết chiếc quần dài nên là màu sáng hay tối màu thì hợp với màu áo... À mà, có họa tiết ở cổ áo thì có vẻ nhìn đặc biệt hơn nhỉ? Hôm nay, mình đã loay hoay để chọn một bộ đồ cho một buổi hẹn hò thật lãng mạn. Một buổi Candle Light Dinner ở viện dưỡng lão, tại sao không nhỉ? Bà là một trong những cụ già hiếm hoi mình khá yêu thích ở viện. Bà luôn vui vẻ và tràn trề năng lượng, luôn hôn gió chúc cô đồng nghiệp của mình ngủ ngon vào mỗi tối trước khi cô tan ca làm. Có đôi lần, thấy bà không vào ăn tối mà chỉ ngồi nhìn ra cửa, mình mời bà vào thì bà hay nói là bà đang đợi papa, lát bà sẽ vào sau. Bà luôn dùng bữa tối với “bạn trai” của mình — mình nghe đồng nghiệp bảo thế. Họ bảo rằng họ hay gọi bạn trai bà là papa. Bà và ông đã quen biết nhau ở viện, mình đã chỉ biết có thế về mối quan hệ của hai người. Nay, thấy cô đồng nghiệp đang so...