Yên
- Ê, mày đang học đan len sao? - Ừ - Nhìn mày đan tao cũng ngứa tay quá, tao cũng đi đan nốt mấy cái vòng tặng cho các bác. Lại là một cuộc gọi không cần phải hẹn trước, chúng tôi đã vẫn luôn làm như thế hơn nửa thập kỷ, chỉ có điều gần đây những cuộc gọi đều đến từ một đất nước khác. Vẫn như thế, hai đứa đều nói về ti tỉ mọi thứ trên đời, về việc cuộc đời này xinh đẹp ra sao và ai đó đã từng bật khóc như thế nào. - Em, sao đến giờ tao vẫn không thể tin rằng tao với mày là bạn - Gió giật mày hả? Vì sao? - Vì tao và mày đã từng như mặt đất và mặt trời, mày đã từng ở trên cao như thế. Dù cấp 2 đã từng học chung lớp nhưng tao không nghĩ lúc mới lên cấp 3 mày nhớ được sự tồn tại của tao - À... hihi Cuối cùng thì cũng có một ngày mày đã xuống mặt đất, và chúng ta đã gặp nhau như thế. Có những thứ trái ngược nhau như đất và trời, nhưng sự tồn tại của chúng luôn song song như thể chẳng thể thiếu một trong hai. Và bằng một cách nào đó, những người bên cạnh ta lúc giông bão nhất đôi khi ...