Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 1, 2023

Healed

Khi đang mỉm cười ngớ ngẩn vì một cơn nắng, em biết mình phải khắc cốt ghi tâm khoảnh khắc này. „Có nhiều người thích nỗi buồn, vì nỗi buồn làm cho họ trở nên quan trọng. Nỗi buồn có thể khiến một người trở nên quan trọng. Nên nếu họ còn yêu thích nó, thì chắc là họ chẳng muốn rời nó đâu.“ Em từng nghiện nỗi buồn. Những cơn đau làm em thấy như mình đang còn sống. Hơn một thập kỷ, em nuôi linh hồn mình bằng máu và những hòn đá người ta ném vào đầu, tay và chân. Điều tồi tệ nhất mà ta có thể làm với bản thân là đánh mất chính mình. Khi ta đánh mất cái tôi, ta tin vào những gì đám đông nói về mình — bất kể là gì. Ta sẽ tôn thờ nó, sẽ trở thành một kẻ mộ đạo. Trong tín ngưỡng đó, kẻ nào đau đến chết nghĩa là đã tử vì đạo. Thật cao quý, người ấy quả là có đức vâng lời. Em đã chạy khỏi nhà thờ của công luận. Năm đó, trước cây thập tự treo trên gác xép, em đã chọn cuộc đời mình, chọn tiếng nói của mình. Tiếng nói ấy bảo em rằng, em được phép sống một cuộc đời thật hạnh phúc. Sau những năm ...