Lựa chọn
Bà đang thở nhanh hơn, gấp hơn thường ngày. “Nhịp thở đã thay đổi, hành trình cuối cùng của bà có lẽ đang bắt đầu rồi”, tôi nghĩ. Tuy đang được gây mê bằng Midazolam, sự thảnh thơi trên gương mặt bà vài giờ trước bắt đầu chảy xuống gối rồi chìm vào bóng tối bên cạnh bà. Hằn trên gương mặt bà dần dần là một nỗi sợ, là cái nhíu mày, là cơn cựa mình của một cơn giằng xé bên trong. Trông bà như đang bị bóp ngạt. Hôm ấy, tôi trực ca chỉ có một mình, không có bác sĩ hay đồng nghiệp. Đứng trước bà, tôi biết mình cần phải làm gì đó. “Phổi bà yếu quá rồi, bà sẽ chế.t vì ngộp thở chứ? Vậy thì bà sợ lắm, bà sợ cảm giác đó lắm…” Bà đã từng nói với tôi điều này khi bà vẫn đang còn có thể đi lại và cười đùa. “Bà đừng lo, như cô bác sĩ trưởng đã nói, khi chuyện đó xảy ra, chúng con sẽ cố cắt đi nỗi sợ đó của bà bằng những loại thuốc mạnh nhất và hiệu nghiệm nhất mà chúng con có”, tôi trấn an bà. Cuộc đối thoại này với bà bỗng lướt qua đầu tôi lúc ấy. Không có thời gian nghĩ nhiều, tôi tr...