Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 12, 2019

Kí số 8

Đứng trước ánh trăng, hắn soi mình vào mặt hồ yên ả. Hắn nhìn thấy cậu — một đôi mắt chẳng còn hồn nhiên, ánh nhìn ấy hẳn sâu hơn cả lòng hồ trước mặt. Chỉ là… cơn gió của mùa đông năm ấy lại ùa về. Thời gian bỗng lùi lại hai bước chân. Gió kể cho hắn nghe một câu chuyện — câu chuyện về chàng trai nhỏ bé nằm dưới đáy hồ. Hắn nghe gió kể về một cậu bé, ôm trong lòng một giấc mơ được chết đi, và gọi cái chết ấy là hạnh phúc. Ngồi trước mõm đá của một chiều tàn, cậu chìa đôi tay bé nhỏ, sờ vào từng vệt gió lạnh len qua kẽ ngón. Rồi một ngày nọ, có cơn gió ghì lấy cậu mà hỏi nhỏ: “Sẽ hối tiếc chứ?” Cậu rùng mình. Sợ hãi. Cậu nhận ra mình chỉ đang tự huyễn hoặc. Tỉnh khỏi giấc mộng dài, hoá ra — cậu chưa từng hạnh phúc. Vào một ngày lộng gió, cậu đứng giữa đất trời, cầm lấy một cành xương rồng, đâm vào lòng ngực, rút cạn hơi thở của mình. Cậu dùng chính linh hồn mình, giam cầm giấc mơ ấy dưới đáy hồ — mãi mãi không nguyện tái sinh. Trở về với ánh trăng của đêm nay, hắ...

Kí số 7

“Tao chẳng biết... tao cứ vậy tới bao giờ. Tao chính chuyên mẹ gì đâu, cũng chẳng hiểu cái chuyện một lòng thờ chồng thờ con là cái đách gì. Vậy mà cứ tới thời gian này, lòng lại chùng xuống. Cứ ngẩn ngơ, trống rỗng. Chuyện cũng qua lâu rồi. Tao còn nợ anh câu trả lời: là đồng ý hay không. Chắc lần này… thử đối diện với nó xem sao. Tụi mày, nói xem… phải nói sao bây giờ thì mới phải đây?” Bản thân là một kẻ duy mỹ, tôi đem lòng yêu lấy những tạo vật sinh đẹp của thế gian. Đêm nay, tôi đem lòng yêu lấy một câu chuyện tình. Một câu chuyện tình chẳng bao giờ nguyên vẹn. Chẳng hiểu sao tôi hay bị say những điều bình dị. Câu chuyện cậu kể chẳng có mỹ từ, chẳng có lấy một vần thơ. Cậu chỉ kể. Đơn giản vậy thôi. Đã chín năm rồi, cậu vẫn đang lang thang giữa cái thế giới hồn rỗng, vẫn đang chạy trốn khỏi một bóng hình. Ừ, cũng đã chín năm rồi, cậu vẫn chẳng thể gửi cho người ta lấy một nén trầm hương. Ừ, chín năm rồi, mà câu hỏi ấy… cậu vẫn chưa trả lời. Tôi chẳng biết — bây giờ ...