Kí số 7
“Tao chẳng biết... tao cứ vậy tới bao giờ. Tao chính chuyên mẹ gì đâu, cũng chẳng hiểu cái chuyện một lòng thờ chồng thờ con là cái đách gì.
Vậy mà cứ tới thời gian này, lòng lại chùng xuống. Cứ ngẩn ngơ, trống rỗng.
Chuyện cũng qua lâu rồi.
Tao còn nợ anh câu trả lời: là đồng ý hay không.
Chắc lần này… thử đối diện với nó xem sao.
Tụi mày, nói xem… phải nói sao bây giờ thì mới phải đây?”
Bản thân là một kẻ duy mỹ, tôi đem lòng yêu lấy những tạo vật sinh đẹp của thế gian.
Đêm nay, tôi đem lòng yêu lấy một câu chuyện tình.
Một câu chuyện tình chẳng bao giờ nguyên vẹn.
Chẳng hiểu sao tôi hay bị say những điều bình dị.
Câu chuyện cậu kể chẳng có mỹ từ, chẳng có lấy một vần thơ.
Cậu chỉ kể. Đơn giản vậy thôi.
Đã chín năm rồi,
cậu vẫn đang lang thang giữa cái thế giới hồn rỗng,
vẫn đang chạy trốn khỏi một bóng hình.
Ừ, cũng đã chín năm rồi,
cậu vẫn chẳng thể gửi cho người ta lấy một nén trầm hương.
Ừ, chín năm rồi,
mà câu hỏi ấy…
cậu vẫn chưa trả lời.
Tôi chẳng biết —
bây giờ nếu cậu trả lời,
liệu còn ai nghe?
Có một câu trả lời,
cậu cất sâu trong lòng mình,
chẳng ai hay, chẳng ai biết.
Để rồi người hỏi đã đi đâu mất.
Đời đời, kiếp kiếp,
chẳng thể nào nghe được câu trả lời ấy nữa.
Có những lời yêu thương,
đừng cất đi làm gì...
Ai biết được —
thời gian vô thường quá chừng.
Vậy mà cứ tới thời gian này, lòng lại chùng xuống. Cứ ngẩn ngơ, trống rỗng.
Chuyện cũng qua lâu rồi.
Tao còn nợ anh câu trả lời: là đồng ý hay không.
Chắc lần này… thử đối diện với nó xem sao.
Tụi mày, nói xem… phải nói sao bây giờ thì mới phải đây?”
Bản thân là một kẻ duy mỹ, tôi đem lòng yêu lấy những tạo vật sinh đẹp của thế gian.
Đêm nay, tôi đem lòng yêu lấy một câu chuyện tình.
Một câu chuyện tình chẳng bao giờ nguyên vẹn.
Chẳng hiểu sao tôi hay bị say những điều bình dị.
Câu chuyện cậu kể chẳng có mỹ từ, chẳng có lấy một vần thơ.
Cậu chỉ kể. Đơn giản vậy thôi.
Đã chín năm rồi,
cậu vẫn đang lang thang giữa cái thế giới hồn rỗng,
vẫn đang chạy trốn khỏi một bóng hình.
Ừ, cũng đã chín năm rồi,
cậu vẫn chẳng thể gửi cho người ta lấy một nén trầm hương.
Ừ, chín năm rồi,
mà câu hỏi ấy…
cậu vẫn chưa trả lời.
Tôi chẳng biết —
bây giờ nếu cậu trả lời,
liệu còn ai nghe?
Có một câu trả lời,
cậu cất sâu trong lòng mình,
chẳng ai hay, chẳng ai biết.
Để rồi người hỏi đã đi đâu mất.
Đời đời, kiếp kiếp,
chẳng thể nào nghe được câu trả lời ấy nữa.
Có những lời yêu thương,
đừng cất đi làm gì...
Ai biết được —
thời gian vô thường quá chừng.
Nhận xét
Đăng nhận xét