Kí số 8

Đứng trước ánh trăng, hắn soi mình vào mặt hồ yên ả.

Hắn nhìn thấy cậu —
một đôi mắt chẳng còn hồn nhiên, ánh nhìn ấy hẳn sâu hơn cả lòng hồ trước mặt.

Chỉ là…
cơn gió của mùa đông năm ấy lại ùa về.
Thời gian bỗng lùi lại hai bước chân.
Gió kể cho hắn nghe một câu chuyện —
câu chuyện về chàng trai nhỏ bé nằm dưới đáy hồ.

Hắn nghe gió kể về một cậu bé,
ôm trong lòng một giấc mơ được chết đi,
và gọi cái chết ấy là hạnh phúc.

Ngồi trước mõm đá của một chiều tàn,
cậu chìa đôi tay bé nhỏ,
sờ vào từng vệt gió lạnh len qua kẽ ngón.

Rồi một ngày nọ,
có cơn gió ghì lấy cậu mà hỏi nhỏ:


“Sẽ hối tiếc chứ?”

Cậu rùng mình.
Sợ hãi.
Cậu nhận ra mình chỉ đang tự huyễn hoặc.
Tỉnh khỏi giấc mộng dài,
hoá ra — cậu chưa từng hạnh phúc.

Vào một ngày lộng gió,
cậu đứng giữa đất trời,
cầm lấy một cành xương rồng,
đâm vào lòng ngực,
rút cạn hơi thở của mình.

Cậu dùng chính linh hồn mình,
giam cầm giấc mơ ấy dưới đáy hồ —
mãi mãi không nguyện tái sinh.

Trở về với ánh trăng của đêm nay,
hắn vẫn thấy bóng cậu dưới mặt hồ.
Cậu vẫn nhìn hắn — ánh mắt trân trân, có chút đượm buồn.

Chợt một cơn gió quàng lấy hắn.
Gió bảo:


“Gieo mình xuống đi.
Tái sinh giấc mơ của cậu bé đáng thương ấy,
đưa nó trở lại với mặt đất.”

Hắn do dự.
Gió thấy vậy, lại ghì chặt hắn hơn, hỏi tiếp:


“Sẽ hối tiếc chứ?”

Mặt hồ bỗng chẳng còn lặng yên.
Hắn đau đớn nhìn cậu cố vươn tay ra khỏi mặt nước.
Bàn tay bé nhỏ ấy run rẩy, nắm lấy tay hắn.

Cậu nhìn hắn.
Lắc đầu.

Cái lắc đầu ấy nhẹ như một lời thì thầm của gió.

Hắn rùng mình,
trước ánh mắt của đứa trẻ đối diện —
ánh mắt như muốn xé toạc cả màn đêm…

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Kẻ Dệt Mộng

Còn bao xa?

Một điều ước