Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 5, 2021

Sao Diêm Vương

"Tháng 8 năm 2006 sao Diêm Vương đã bị trước "thân phận" là một hành tinh bởi Hiệp Hội Thiên văn Quốc tế và "rút lui" khỏi Hệ Mặt Trời. "Sao Thủy, sao Kim, Trái Đất, sao Hỏa, sao Mộc, sao Thổ, sao Thiên Vương, sao Hải Vương, sao Diêm Vương" vốn là thuộc nằm lòng như công thức những cái tên ấy, nghe tin này chẳng hiểu sao tôi vẫn cảm thấy buồn bã. Tên gọi mới của sao Diêm Vương giờ trở thành "Tiểu hành tinh 134340". Nhìn con số 134340 đâu còn nhiều người nhớ tới sao Diêm Vương nữa. Pluto (Sao Diêm Vương) là tên gọi của vị thần cai quản địa ngục Hades trong tiếng La Mã. Ngay từ cái tên tôi đã thấy đó thật là một ngôi sao u buồn. Nhưng phải chia ly với quá khứ tỏa sáng lấp lánh đâu chỉ có mỗi sao Diêm Vương. Vạn vật trên thế gian đều giống sao Diêm Vương, tôi mong sao giây phút này tất cả đều không quá đỗi cô đơn. Trong "Hệ Mặt Trời" của mỗi người chúng ta, ai rồi cũng sẽ trở thành sao Diêm Vương vào một lúc nào đó." - Ha Hyun

Lề luật có vị gì?

Phủi đi bụi Thánh 2000 năm tuổi còn vương trên những con chữ lạnh tanh, họ đọc chúng thật to rõ giữa hội đường đầy rẫy những kẻ mộ đạo. Rao giảng về tình yêu và đồng thời đặt một luật cấm lên tình yêu của những kẻ nhỏ bé khác với chủng loài của họ, và một lần nữa, họ nhấn mạnh lại Tân ước Tình yêu. Những kẻ bị ruồng bỏ ra khỏi lề luật chọn cách cất đi linh hồn mình và tập nói theo những kẻ truyền đạo: "Hỡi ôi những linh hồn dơ bẩn và đáng kinh tởm, ta giết chết ngươi để khỏi phải mang lấy tội lỗi về mình." Cứ thế rồi hàng trăm năm, hàng ngàn năm trôi qua, vẫn có những đứa trẻ được sinh ra dưới tay của những vị mục tử đang chờ sẵn để bóp nát linh hồn tội lỗi của nó. Họ nhồi vào những cái xác sơ sinh rỗng hồn đó bằng những câu kinh và lời thúc giục sám hối — thứ sẽ ăn dần ăn mòn linh hồn rồi xâm chiếm não bộ hãy còn non nớt của đứa bé. Quá trình linh hồn bị phân hủy là một quá trình tàn khốc, vì chúng phải bị giết chết bởi chính thân chủ mình. Những đứa trẻ xấu số ấy sẽ đau đớ...

Thanh âm của Sài thành

Thật hợm hĩnh khi tôi tự bảo rằng mình say mê âm nhạc đủ nhiều, bởi tôi chẳng có năng khiếu hay kiến thức gì sâu rộng trong lĩnh vực này. Nhưng dù gì đi nữa, tôi vẫn thích nói rằng tôi yêu nó. Tôi yêu cách nó kết nối với vùng vỏ não, nơi lưu trữ ký ức. Tôi yêu khoảnh khắc nó cùng với não bộ làm hồi sinh lại một đoạn thời gian tưởng chừng đã chết. Chẳng phải tuyệt vời sao khi đôi lúc, thay vì ta chọn một bài nhạc đẹp, dễ nghe, thì ta lại ngẫm nghĩ chẳng biết đêm nay mình nên làm đoạn ký ức nào tái sinh một lần nữa. 📼💿 "Thả vào nỗi nhớ Hao gầy Bản nhạc nơi quán quen Cất lên Chuyện tình xưa cũ." Sài Gòn ơi, đến lượt của ngươi rồi, thức giấc nào. Tôi nghe người ta vọng nhiều về Sài Gòn trước năm 75, vọng nhiều về một Sài Gòn cũ kỹ xa hoa lộng lẫy. Tôi nghe ông kể về chuyện cô thi sĩ nọ đã chết đứng khi miền đất cô nghe chính quyền nói là suy tàn, cần giải phóng, sao lại trù phú, huy hoàng đến thế. Vùng đất ấy trước mắt cô giờ đã bị tan hoang, mảnh thịt của đồng bào đang...