Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 6, 2021

Lá thư tay?

Đã bao lâu rồi bạn chưa hồi âm một lá thư tay? Trong những điều cũ kỹ mà tui yêu, tui luôn dành một thứ tình cảm đặc biệt cho những bức thư tay lấm lem vết mực. Bạn đã bao giờ viết một lá thư tay chưa? Thời học sinh của tui, chuyện bè bạn gửi thiệp mừng cho nhau vào những ngày lễ, nhất là Giáng Sinh, thịnh hành lắm. Chỉ là bây giờ, khi ngồi nhìn lại, tui mới nhận ra – hóa ra hồi đó, chúng ta đã từng dành thời gian, công sức, và tấm lòng để bày vẽ cho nhau những điều nhỏ xíu như thế. Chẳng hiểu sao tui luôn trân trọng những lời chúc mà người ta tự tay viết tặng mình. Đến giờ, tui vẫn còn giữ lại vài tấm thiệp Noel từ hồi cấp 1, của những đứa bạn ngày xưa. Tiếc là cái con cá vàng tung tăng trong não tui lại chẳng cho phép nhớ nổi hình hài hay tên gọi của chúng nó nữa. Giờ thì người ta kết nối dễ dàng hơn xưa rồi, mọi lời chúc hay tri ân hầu hết đều diễn ra trên mạng xã hội. Vậy mà, tui vẫn luôn buồn mỗi lần vô tình đọc được hoặc nhận được những lời chúc đại loại như "snvv, hpbd, noe...

Phía ngược lại

Lại là một cuộc nói chuyện về những điều đã cũ, về những nốt nhạc trầm chẳng ai muốn nghe, cũng chẳng có cô ca sĩ nào muốn hát thêm một lần nữa. Sờ vào những chiếc xiềng xích đã gỉ sét đang ghim vào ngực, vào cuống họng của hai đứa mà bật cười. Hóa ra, chúng ta không khác nhau đến thế. Đang thu dọn đống dây sắt đã cũ mèm của mình, tôi chợt thấy một cô ả ở giữa giao lộ Trung Khúc — điểm giao của dòng thời gian giữa dĩ vãng và hiện thực, cô ta đang bị treo trên một cây cột được xây bằng những con hạc giấy được xếp tỉ mỉ. Tôi thở dài, ngồi xuống chân cột rồi nhìn ra màn đêm trước mắt. Tôi biết cô ta là ai, tôi cũng tỏ tường cả quá khứ của ả. Từng sợi xiềng xích kia, tôi cũng rõ rằng chúng đến từ đâu và vì sao chúng lại đỏ tươi rồi tanh mùi máu. Vì biết tất cả, và cũng vì biết luật lệ ở giao lộ này, nên tôi chỉ có thể ngồi đây cùng ả. Soi chiếu xã hội theo một góc nhìn của những kẻ nhỏ bé, xã hội đáng sợ theo cách riêng của nó. Nỗi ám ảnh của một đứa trẻ, đôi khi chỉ mất đi khi được chôn ...