"Một ngày tôi quên hết..."
“Một ngày tôi quên hết, nhớ nhắc tôi về em…” Mình vừa nghe thử một sáng tác mới của nhạc sĩ Hứa Kim Tuyền, được thể hiện bởi cô danh ca Cẩm Vân và Cece Trương: Một ngày tôi quên hết . Mình phải ghi xuống những dòng này, để mong rằng nhạc phẩm ấy có thể đến với nhiều người hơn nữa—dù chỉ vài người cũng được. Ban đầu, đọc tựa đề, mình nghĩ đây sẽ là một bài hát đơn thuần về tình yêu đôi lứa, có vẻ buồn. Thế nhưng, khi chiếc đĩa than xoay chuyển, mình bắt đầu hoài nghi về định kiến ban đầu. Ánh đèn vàng kiểu cũ được thắp lên, hòa với tiếng hát của cô danh ca như thứ bụi tiên lấp lánh dưới gốc cây sồi già cỗi. Mình luôn thích cách những người từng trải đối diện với đổi thay của cuộc đời—họ kể về bi thương bằng một giọng điệu rất bình thản, rất đời, không vội vã, không trách cứ. Cô Cẩm Vân không cố gắng khiến bản nhạc trở nên đau xé lòng. Giai điệu và lời ca cứ vang lên đều đều như thế, như một mặt hồ phẳng lặng, nơi ta mãi không thể nghe thấy tiếng viên sỏi vừa rơi xuống. Âm sắc retro t...