Sự tồn tại
Tôi ăn trộm một câu chuyện tình trên hành trình lang bạt của một thiền sư. Cốc cốc cốc… Ông đã hy vọng mình không đánh thức bà. Cánh cửa khẽ mở, ông tiến vào phòng. Hôm nay là một buổi sáng đẹp trời. Nắng đang dịu dàng ôm lấy những cành cây như sắp chết bên ngoài cửa sổ. Lò sưởi trong phòng bà vừa được nhóm lên. Hơi ấm lăn xuống nền nhà rồi đan vào hơi thở của con người. Cát tường hạ mình vào chiếc bình thủy tinh lấp lánh, dễ vỡ. Ngồi đối diện chiếc ghế của bà, ông lật qua lật lại tờ tuần báo. Chiếc đĩa than xoay vần vì hạt kim cương đang đâm vào mình. Tiếng nhạc khẽ tiến đến ghế ngồi, rồi ôm lấy ông. Thời gian bào mòn nhiều thứ, kể cả hốc mắt. Khi người ta sống đủ, cái hốc ấy có thể chứa được một con người, một cuộc đời. Sâu thẳm trong bóng tối của hai hốc mắt, con người ta sẽ dễ che chở bình yên của mình hơn — có lẽ. “Đã nhiều năm rồi, ông vẫn chăm sóc căn phòng này, như cách ông chăm sóc hình ảnh bà trong lòng mình. Ông thấy bà trong mọi thứ của căn nhà này, trong nh...