Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 11, 2022

Sự tồn tại

Tôi ăn trộm một câu chuyện tình trên hành trình lang bạt của một thiền sư. Cốc cốc cốc… Ông đã hy vọng mình không đánh thức bà. Cánh cửa khẽ mở, ông tiến vào phòng. Hôm nay là một buổi sáng đẹp trời. Nắng đang dịu dàng ôm lấy những cành cây như sắp chết bên ngoài cửa sổ. Lò sưởi trong phòng bà vừa được nhóm lên. Hơi ấm lăn xuống nền nhà rồi đan vào hơi thở của con người. Cát tường hạ mình vào chiếc bình thủy tinh lấp lánh, dễ vỡ. Ngồi đối diện chiếc ghế của bà, ông lật qua lật lại tờ tuần báo. Chiếc đĩa than xoay vần vì hạt kim cương đang đâm vào mình. Tiếng nhạc khẽ tiến đến ghế ngồi, rồi ôm lấy ông. Thời gian bào mòn nhiều thứ, kể cả hốc mắt. Khi người ta sống đủ, cái hốc ấy có thể chứa được một con người, một cuộc đời. Sâu thẳm trong bóng tối của hai hốc mắt, con người ta sẽ dễ che chở bình yên của mình hơn — có lẽ. “Đã nhiều năm rồi, ông vẫn chăm sóc căn phòng này, như cách ông chăm sóc hình ảnh bà trong lòng mình.   Ông thấy bà trong mọi thứ của căn nhà này, trong nh...

Điện thờ

"Cài then tiếng khóc của em bằng đôi môi anh. Bàn tay lã chã trầy xước nụ gai đớn đau." Người trốn nắng, mê trăng. Người dệt một sợi tầm gai, dệt một nỗi buồn đâm vào tim mình. Không ai hay, không ai thấy. Một nhịp là tiếng khóc. Một nhịp là nhớ thương. Cô muốn mặc cho mình tôn thờ tình yêu đến tan ra. Gió rít qua tai làm cô rùng mình. Tiếng gió nghe như tiếng thét, như một câu kinh cầu. Tơ tằm như thể đang cố nuốt lấy người đàn bà than khóc. Nó cần một cái chết của kẻ bạc mệnh, để điện thờ của mình linh thiêng hơn. Giọng nói của hắn chảy ra từ tim người đàn bà, rồi qua khóe môi mà nhiễu xuống đất. Trong bóng tối ấy, có bao kẻ không muốn tiếng thét của mình có ai đó nghe được? Để làm gì chứ? Ai biết chứ. Vũng lầy từ thanh âm của người đàn ông chạm đến gót chân cô. Cô để cho nó làm ướt chân mình. Lá tằm vẫn vuốt ve từng ngón tay của người đàn bà, rướm máu. Cô neo ánh mắt mình vào trăng, vào ô cửa sổ, vào cánh cửa chính, vào con đường dài hun hút có bao vết chân người. Một...

Chú ngỗng và cây dương xỉ

Ngày xửa ngày xưa, có một khu vườn nọ rất thanh bình, là nơi ở của nhiều loài động vật. Tại đây, chẳng biết từ lúc nào, có một chú ngỗng bị cột vào một tán cây dương xỉ già. Ngỗng lúc nào cũng thở dài buồn bã. Sợi dây đang trói chặt lấy cổ ngỗng không quá dài, nên cậu chỉ có thể đi quanh bụi dương xỉ, không thể rong chơi như những con thú khác trong vườn. Ngày qua ngày, ngỗng đều kể cho bất cứ con vật nào đi ngang qua về nỗi buồn của mình. Muông thú vì vậy mà rất thương ngỗng; chúng luôn đến để an ủi cậu, mang tặng cậu những hoa quả mà chúng đã nhặt nhạnh được trong ngày. Một ngày nọ, có một chú vịt trời ghé thăm khu vườn ấy. Đang dạo chơi, bỗng vịt nghe thấy tiếng khóc thút thít từ bụi cây dương xỉ. Nó bèn tìm đến và hỏi: – Này cậu, sao cậu lại khóc thế? Tớ có thể giúp gì được cho cậu không? Ngỗng nghe thấy vịt trời hỏi thì ngước lên và bảo: – Tớ buồn quá, tớ bị trói chặt vào đây từ rất lâu rồi. Vịt trời nhìn sợi dây của ngỗng, rồi nhìn tán cây dương xỉ. Vịt bảo ngỗng: – Ngỗng ...