Điện thờ

"Cài then tiếng khóc của em bằng đôi môi anh.

Bàn tay lã chã trầy xước nụ gai đớn đau."

Người trốn nắng, mê trăng. Người dệt một sợi tầm gai, dệt một nỗi buồn đâm vào tim mình. Không ai hay, không ai thấy. Một nhịp là tiếng khóc. Một nhịp là nhớ thương. Cô muốn mặc cho mình tôn thờ tình yêu đến tan ra. Gió rít qua tai làm cô rùng mình. Tiếng gió nghe như tiếng thét, như một câu kinh cầu. Tơ tằm như thể đang cố nuốt lấy người đàn bà than khóc. Nó cần một cái chết của kẻ bạc mệnh, để điện thờ của mình linh thiêng hơn.

Giọng nói của hắn chảy ra từ tim người đàn bà, rồi qua khóe môi mà nhiễu xuống đất. Trong bóng tối ấy, có bao kẻ không muốn tiếng thét của mình có ai đó nghe được? Để làm gì chứ? Ai biết chứ.

Vũng lầy từ thanh âm của người đàn ông chạm đến gót chân cô. Cô để cho nó làm ướt chân mình. Lá tằm vẫn vuốt ve từng ngón tay của người đàn bà, rướm máu. Cô neo ánh mắt mình vào trăng, vào ô cửa sổ, vào cánh cửa chính, vào con đường dài hun hút có bao vết chân người.

Một sợi tầm ma, hai sợi tầm ma, ba rồi bốn sợi tầm ma. Ánh mắt cô đanh lại. Nỗi nhớ thương đang tách vỏ mình như một con sâu bướm. Vỡ kén, đôi cánh của sự phẫn nộ còn ươn ướt. Nỗi buồn thổi qua làm chúng khô lại.

Con trùng trong tim cô cựa quậy, rồi cất cánh bay về phía ánh sáng. Nỗi uất hận lớn đến mức bóp ngạt lấy cổ nó. Con trùng chỉ vừa kịp chạm vào ánh đèn, rồi nó rơi xuống đất mà chết.

Đó là cái chết của một nỗi buồn, của một xúc cảm trầm luân nơi người đàn bà.

Cô buông xuống khung cửi, thôi dệt. Cô thôi neo mình vào những vết chân người đã đi. Ngón tay còn đỏ máu, nóng hổi. Nâng mình lên, người đàn bà tiến về phía cửa. Ánh nhìn sâu hoắm của ả như thể muốn kéo cả màn đêm về mình.

Đoạn, cô nhắm mắt lại. Bám chặt vào khung cửa, cô muốn tình yêu theo ngón tay mà vơi đi một ít xuống nền nhà.

Đóng cửa.
Đóng lại một điện thờ.
Nến tắt.
Những sợi tầm gai trở nên trần tục.

Hạ mình xuống chiếc ghế đang đung đưa, cô mỉm cười rồi cất lên một tiếng hát — một tiếng hát để ru đêm.



“Dệt tầm gai, ừ đến bao giờ?
Em dệt tầm gai, ừ đến bao giờ?
Em yêu anh cuồng dại.
Yêu anh đến tan cả em ra.”

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Kẻ Dệt Mộng

Còn bao xa?

Một điều ước