Chú ngỗng và cây dương xỉ

Ngày xửa ngày xưa, có một khu vườn nọ rất thanh bình, là nơi ở của nhiều loài động vật. Tại đây, chẳng biết từ lúc nào, có một chú ngỗng bị cột vào một tán cây dương xỉ già. Ngỗng lúc nào cũng thở dài buồn bã. Sợi dây đang trói chặt lấy cổ ngỗng không quá dài, nên cậu chỉ có thể đi quanh bụi dương xỉ, không thể rong chơi như những con thú khác trong vườn.

Ngày qua ngày, ngỗng đều kể cho bất cứ con vật nào đi ngang qua về nỗi buồn của mình. Muông thú vì vậy mà rất thương ngỗng; chúng luôn đến để an ủi cậu, mang tặng cậu những hoa quả mà chúng đã nhặt nhạnh được trong ngày.

Một ngày nọ, có một chú vịt trời ghé thăm khu vườn ấy. Đang dạo chơi, bỗng vịt nghe thấy tiếng khóc thút thít từ bụi cây dương xỉ. Nó bèn tìm đến và hỏi:

– Này cậu, sao cậu lại khóc thế? Tớ có thể giúp gì được cho cậu không?

Ngỗng nghe thấy vịt trời hỏi thì ngước lên và bảo:

– Tớ buồn quá, tớ bị trói chặt vào đây từ rất lâu rồi.

Vịt trời nhìn sợi dây của ngỗng, rồi nhìn tán cây dương xỉ. Vịt bảo ngỗng:

– Ngỗng này, đây chỉ là cây dương xỉ. Loại cây này như cỏ ấy. Cậu chỉ cần chạy thật nhanh về phía trước thì lá cây hẳn sẽ đứt. Lúc đó, cậu sẽ được tự do!

Ngỗng nghe vậy thì lắc đầu lia lịa:

– Không được đâu, cậu không hiểu gì cả, loại cây này cứng cáp lắm.

Vịt trời nghe thế thì cười lớn rồi bảo ngỗng:

– Cậu bảo cây dương xỉ cứng cáp sao? Tớ nghĩ cậu còn có thể nhổ cả gốc thứ cây này lên ấy chứ!

Ngỗng nghe vậy thì bỗng nổi nóng, nó lớn tiếng:

– Cậu thì hiểu gì về tớ chứ? Cậu thì hiểu gì về cây dương xỉ của tớ? Cậu đi đi! Cậu chẳng giúp tớ được gì cả!

Vịt trời nghe thế thì tức lắm. Nó giận dỗi lạch bạch rời khỏi khu vườn.

Cứ thế, ngày rồi lại qua ngày, người ta vẫn hay nghe thấy tiếng thút thít của chú ngỗng đáng thương, đang nằm dưới gốc cây dương xỉ.

Bẵng đi một thời gian dài, chú vịt trời ấy vô tình bay ngang qua khu vườn của ngỗng. Nó liền vội đáp xuống vì muông thú đang tổ chức một tang lễ. Len lỏi qua đám đông, vịt buồn bã khi nhìn thấy xác của ngỗng cứng đơ dưới tán cây dương xỉ. Ngỗng nằm ngổn ngang, lẫn vào nhiều loại hoa quả đã thối rữa vì để quá lâu ngày. Vịt trời tiến đến xác của ngỗng, nó nhổ chiếc cây dương xỉ lên rồi ném xuống hồ nước gần đó. Vịt nhìn những tán cây dương xỉ chầm chậm chìm xuống lòng hồ, rồi buông xuống đó một tiếng thở dài thườn thượt. Ngước nhìn lên mây, vịt cất cánh bay khỏi khu vườn, bay khỏi tang lễ của một chú ngỗng bị buộc chặt với cây dương xỉ già — cho đến chết.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Kẻ Dệt Mộng

Còn bao xa?

Một điều ước