Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 1, 2019

Một điều ước

Hình ảnh
Tôi kể chuyện ngày xưa... Có một mầm cây không thể đâm chồi, nằm im lìm trong lòng đất lạnh lẽo, lặng lẽ trôi qua từng kiếp người. Càng về sau, mầm cây càng cảm thấy cô độc. Mỗi đêm, Mặt Trăng lắng nghe tiếng thổn thức khe khẽ từ mầm cây nhỏ bé. Trăng lặng lẽ ghé xuống, hôn nhẹ lên mảnh đất khô cằn, nơi mầm cây già cỗi đang khao khát sống. Mầm cây ngước nhìn Trăng. Nó khóc. Nó thì thầm xin Trăng một điều ước. Vào một buổi tối mưa lất phất, lạnh cóng cả lòng người, mầm cây van xin sự sống. Đêm đó, ánh Trăng nhuốm đỏ tang thương. Trăng vỡ đôi. Máu Trăng rỉ xuống mặt đất lạnh ngắt, loang thành vệt buồn vô tận. Thứ máu tanh ấy đánh thức mầm cây khỏi cơn ngủ dài. Màn đêm trở nên đặc quánh vì Trăng đã chết ở phía bên kia bầu trời. Con người kinh hoàng. Họ giẫm nát mầm cây – sinh linh bé nhỏ đã vô tình cướp đi ánh Trăng của họ. Mầm cây chạy trốn. Và rồi, mỗi đêm khi bóng tối buông xuống, nó lặng lẽ đâm chồi. Đêm nối ngày, tháng chồng tháng, năm qua năm... Mầm cây trở thành một cây ...

Còn bao xa?

Hình ảnh
Mở mắt ngắm nhìn bầu trời lạ lẫm, ảm đạm cả mây trời, cậu chẳng biết mình đã thiếp đi từ khi nào. Cái đầu đau nhức như muốn nổ tung, một dòng ký ức kỳ lạ trượt qua tâm trí: chính cậu đang chạy trốn vào một khu rừng tăm tối, trên tay cầm một đóa hồng đang rỉ máu. Cậu nhìn xuống - đóa hồng vẫn nằm đó, trong tay. Cậu ôm lấy nó, và bắt đầu tự hỏi: “Đây là đâu?” Lang thang trên con đường mòn, cậu cố tìm một dấu hiệu của tháng ngày, của sự sống. Nhưng nơi đây chỉ còn tro tàn. Tất cả đều đã lụi tàn. Cậu tìm kiếm suốt một ngày trời, mà vẫn không thể tìm thấy điều mình đang tìm. Cậu đặt đóa hồng lên một tảng đá. Vết thương của nó rỉ máu không ngừng. Đóa hồng đang chết dần. Đóa hồng ấy là tất cả đối với cậu. Ở xứ sở của cậu, người ta không tin vào những điều tốt đẹp. Họ giết chết mọi sự sống, vì tin rằng nơi nào có sự sống, nơi đó có khổ đau. Và không ai muốn đau khổ. Nhưng cậu khác họ. Ngay từ khi sinh ra, cậu đã bị ruồng bỏ vì mang trong mình niềm tin vào sự sống. Cậu lén trồng một đóa ...

Kẻ Dệt Mộng

Hình ảnh
Cậu có muốn nghe sự khởi đầu của tất cả không? Hắn bước ra từ nơi tăm tối trầm mặc, thoang thoảng là tiếng gió như muốn tru lên những câu chuyện bi ai xé toạc lòng người. Cơ thể hắn khiến người ta rợn người bởi lớp chất nhầy màu đen nhớp nháp đang rỉ ra — thứ ghê tởm ấy gợi nhắc đến cái cốt lõi trần trụi của lòng người. Hắn là ai? Hắn từ đâu đến? Không ai biết. Cũng chẳng ai buồn đi tìm câu trả lời. Người ta chỉ thích ví hắn như một sự bí ẩn của tạo hóa. Con người tìm đến hắn, cố chạm vào hắn bằng một chút sợ hãi xen lẫn tò mò. Rồi họ cũng rời đi, để lại sinh linh ấy một mình giữa đất trời cô quạnh. Hắn cô độc. Lê thê qua một quãng đường dài, hắn chẳng tìm thấy ai ngoài cái bóng của chính mình. Con người ghét hắn? Hắn chỉ khẽ cười nhạt trước câu hỏi ấy trong đầu. Không, con người không ghét hắn — họ sợ. Hắn chạy trốn hừng đông. Hắn trị vì sao trời và đánh cắp ánh trăng treo vào tim mình. Khi bình minh vừa khép lại, hắn lẩn ra từ nơi tăm tối, ngồi trên mỏm đá chơi vơi, chờ đợi thời gian...