Kí số 1


Người ta kể về câu chuyện của buổi chiều tàn.


Đó là một buổi chiều êm ả.

Buổi chiều khoác lên mình cái sự bình yên ám ảnh,

nó trở nên như một lời nguyền của một quãng đời.

Tia nắng cuối cùng của ngày trượt qua từng ngón tay người.

Vụt tắt.

Lang thang đi về phía nghỉ ngơi của thời khắc ngày tàn.

Người tự hỏi:

Tiếng thét vang vọng dưới gầm trời là âm thanh man rợ của quỷ dữ hay tiếng khóc than của cừu non lạc bầy đang chờ ngày tái sinh?

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Kẻ Dệt Mộng

Còn bao xa?

Một điều ước