Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 3, 2019

Hỏi

Khi bước chân vào thế giới này, con người chào thế giới bằng một tiếng khóc xé toạc cả tâm can. Ấy là khởi đầu của bi kịch? Con người truyền tai nhau về một cảm xúc quyến rũ, về thứ cảm xúc có thể chữa lành mọi vết thương, là thứ cảm xúc mà con người có chết cũng mong muốn tìm về. Thật sao? Ám ảnh. Thương đau. Sợ hãi. Đứng ở dòng thời gian nhìn ngắm con người tìm kiếm bình yên của đời mình. Đó là những câu chuyện tình vụng dại thuở thiếu thời, những thiên tình sử của kẻ già cỗi. 18 tuổi. Thật trẻ để bắt đầu? Đứng trước dòng thời gian, ngắm nhìn bản thân mình. Tự thêu dệt cho bản thân một câu chuyện cổ tích không vương bụi trần, tự hoạ lên trên nền trời một câu chuyện của đoá hồng cô độc, ôm trong lòng một ước mơ rằng được chết đi và gọi ấy là hạnh phúc. Ấy chẳng phải hạnh phúc, chẳng bao giờ là hạnh phúc. Tỉnh giấc. Không còn gì. Những câu chuyện cổ tích, những bức tranh trầm mặc, những bức tường. Sụp đổ. Chạm vào thế giới, tin vào lòng người, đánh cược cuộc đời. Sau tất cả thương đau,...

Cô gái nhỏ

Màn đêm dần buông xuống, nó vấy lên đời người một màu đen êm đềm ma mị. Hắn nhìn chằm chằm vào khu rừng già sâu hun hút. Xa xa có tiếng hát bi ai của một bé gái. Âm thanh ấy đang làm rúng động cả một góc rừng. Hắn đi về phía tiếng hát du dương - âm thanh làm trầm buồn cả màn đêm của hắn. Dưới gốc cây già, hắn bắt gặp một cô gái nhỏ. Cô có một đôi mắt buồn. Trên thân hình nhỏ bé ấy chi chít những vết thương đỏ hỏn, rỉ máu. Cô đang ngước nhìn lên Trăng và ngân nga những bản nhạc đen tối của loài người. Chợt cô ngừng hát rồi nhìn chằm chằm vào hắn với ánh mắt mệt mỏi. Hắn khẽ bước lại gần. Chạm vào cánh tay xơ xác của cô bé, hắn chợt rùng mình khi thấy hình ảnh của linh hồn bé nhỏ. Hắn và cô bé, hai linh hồn cô độc chạm vào nhau. Nhìn vào đôi mắt buồn đầy mê hoặc của cô, hắn mỉm cười và thủ thỉ hỏi : "Này cô gái nhỏ, cậu có tin vào Hừng Đông?"

Lẩn trốn

Thắp lên ngọn đèn màu vàng nhạt, ánh sáng lay lắt làm u uất cả một giấc mộng dài.  Hắn tựa đầu vào vách tường lạnh lẽo. Màn đêm đã buông xuống, cái giá rét của những kẻ lang thang bao trùm lấy mặt đất. Hắn sợ bóng tối. Hắn tự hỏi: “Vì sao mình không lẩn trốn? mình không thể? Hay là… mình không muốn?” Ánh mắt hắn dừng lại nơi góc tối của gian phòng. Ở đó, một linh hồn nhỏ bé đang ẩn mình. Nó nhìn hắn trân trân bằng đôi mắt đỏ ngầu — như thể máu có thể rỉ ra bất cứ lúc nào. Hắn khẽ rùng mình. Không một lời, hắn bước đến. Góc phòng lạnh lẽo run lên dưới chân hắn. Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống, vòng tay ôm lấy linh hồn đang run rẩy. Và rồi, hắn khẽ thì thầm: “Này linh hồn nhỏ bé, Cậu có cô độc không? Cậu hãy dựa vào tớ mà nghỉ ngơi. Cậu biết không Người ta nói rằng: Khoảnh khắc màn đêm kết thúc — ấy là khi bình minh bắt đầu. Vì vậy Đừng sợ. Tất cả rồi sẽ ổn thôi…”

Gió

Người ta kể rằng: Gió đến từ nơi tăm tối của lòng đất. Nơi ấy, con người đã chôn lấp bi ai bằng máu và nước mắt của những kẻ tội đồ. Gió từng ao ước được một lần chạm vào mây trời. Gió khát khao thoát khỏi nơi cội nguồn nhơ nhớp, bay thật xa khỏi tầng đất nặng nề mùi oán thán. Và rồi, Gió tìm đến Hừng Đông — để cược một ván cờ. Gió đặt cược bằng chính sinh mạng mình. Bằng cả niềm tin mong manh vào sự cứu rỗi. Hôm đó, Hừng Đông — như thường lệ — bóp chết kẻ bại trận. Gió ngước nhìn mây trời mà tan ra, thân thể run rẩy, đau đớn dạt về hư vô. Trong làn sương cuối cùng còn sót lại, Gió thều thào: "Giá như có thể cố thêm một chút... Giá như có thể hy vọng thêm một chút nữa thôi..." Vào một đêm đông lạnh buốt, Gió được tái sinh nơi chân trời. Cầm trong tay lá bài cũ, Gió quay lại nơi Hừng Đông từng dập tắt sinh mạng mình. Gió cúi xuống, hôn lên thân xác đã mục rữa từ kiếp trước. Đứng trước Hừng Đông, Gió khẽ hỏi — bằng tất cả những gì còn lại trong lòng mình: “Hỡi Hừng Đ...