Hỏi
Khi bước chân vào thế giới này, con người chào thế giới bằng một tiếng khóc xé toạc cả tâm can. Ấy là khởi đầu của bi kịch? Con người truyền tai nhau về một cảm xúc quyến rũ, về thứ cảm xúc có thể chữa lành mọi vết thương, là thứ cảm xúc mà con người có chết cũng mong muốn tìm về. Thật sao? Ám ảnh. Thương đau. Sợ hãi. Đứng ở dòng thời gian nhìn ngắm con người tìm kiếm bình yên của đời mình. Đó là những câu chuyện tình vụng dại thuở thiếu thời, những thiên tình sử của kẻ già cỗi. 18 tuổi. Thật trẻ để bắt đầu? Đứng trước dòng thời gian, ngắm nhìn bản thân mình. Tự thêu dệt cho bản thân một câu chuyện cổ tích không vương bụi trần, tự hoạ lên trên nền trời một câu chuyện của đoá hồng cô độc, ôm trong lòng một ước mơ rằng được chết đi và gọi ấy là hạnh phúc. Ấy chẳng phải hạnh phúc, chẳng bao giờ là hạnh phúc. Tỉnh giấc. Không còn gì. Những câu chuyện cổ tích, những bức tranh trầm mặc, những bức tường. Sụp đổ. Chạm vào thế giới, tin vào lòng người, đánh cược cuộc đời. Sau tất cả thương đau,...