Gió
Người ta kể rằng:
Gió đến từ nơi tăm tối của lòng đất.
Nơi ấy, con người đã chôn lấp bi ai bằng máu và nước mắt của những kẻ tội đồ.
Gió từng ao ước được một lần chạm vào mây trời.
Gió khát khao thoát khỏi nơi cội nguồn nhơ nhớp, bay thật xa khỏi tầng đất nặng nề mùi oán thán.
Và rồi, Gió tìm đến Hừng Đông — để cược một ván cờ.
Gió đặt cược bằng chính sinh mạng mình. Bằng cả niềm tin mong manh vào sự cứu rỗi.
Hôm đó, Hừng Đông — như thường lệ — bóp chết kẻ bại trận.
Gió ngước nhìn mây trời mà tan ra, thân thể run rẩy, đau đớn dạt về hư vô.
Trong làn sương cuối cùng còn sót lại, Gió thều thào:
Vào một đêm đông lạnh buốt, Gió được tái sinh nơi chân trời.
Cầm trong tay lá bài cũ, Gió quay lại nơi Hừng Đông từng dập tắt sinh mạng mình.
Gió cúi xuống, hôn lên thân xác đã mục rữa từ kiếp trước.
Đứng trước Hừng Đông, Gió khẽ hỏi — bằng tất cả những gì còn lại trong lòng mình:
Gió đến từ nơi tăm tối của lòng đất.
Nơi ấy, con người đã chôn lấp bi ai bằng máu và nước mắt của những kẻ tội đồ.
Gió từng ao ước được một lần chạm vào mây trời.
Gió khát khao thoát khỏi nơi cội nguồn nhơ nhớp, bay thật xa khỏi tầng đất nặng nề mùi oán thán.
Và rồi, Gió tìm đến Hừng Đông — để cược một ván cờ.
Gió đặt cược bằng chính sinh mạng mình. Bằng cả niềm tin mong manh vào sự cứu rỗi.
Hôm đó, Hừng Đông — như thường lệ — bóp chết kẻ bại trận.
Gió ngước nhìn mây trời mà tan ra, thân thể run rẩy, đau đớn dạt về hư vô.
Trong làn sương cuối cùng còn sót lại, Gió thều thào:
"Giá như có thể cố thêm một chút...
Giá như có thể hy vọng thêm một chút nữa thôi..."
Vào một đêm đông lạnh buốt, Gió được tái sinh nơi chân trời.
Cầm trong tay lá bài cũ, Gió quay lại nơi Hừng Đông từng dập tắt sinh mạng mình.
Gió cúi xuống, hôn lên thân xác đã mục rữa từ kiếp trước.
Đứng trước Hừng Đông, Gió khẽ hỏi — bằng tất cả những gì còn lại trong lòng mình:
“Hỡi Hừng Đông...
Nếu để cược lấy sự cứu rỗi,
thì tôi phải đau bao nhiêu...
phải chết thêm bao nhiêu lần nữa...
thì mới đủ?”
Nhận xét
Đăng nhận xét