Hỏi
Khi bước chân vào thế giới này, con người chào thế giới bằng một tiếng khóc xé toạc cả tâm can.
Ấy là khởi đầu của bi kịch?
Con người truyền tai nhau về một cảm xúc quyến rũ, về thứ cảm xúc có thể chữa lành mọi vết thương, là thứ cảm xúc mà con người có chết cũng mong muốn tìm về.
Thật sao?
Ám ảnh.
Thương đau.
Sợ hãi.
Đứng ở dòng thời gian nhìn ngắm con người tìm kiếm bình yên của đời mình. Đó là những câu chuyện tình vụng dại thuở thiếu thời, những thiên tình sử của kẻ già cỗi.
18 tuổi.
Thật trẻ để bắt đầu?
Đứng trước dòng thời gian, ngắm nhìn bản thân mình. Tự thêu dệt cho bản thân một câu chuyện cổ tích không vương bụi trần, tự hoạ lên trên nền trời một câu chuyện của đoá hồng cô độc, ôm trong lòng một ước mơ rằng được chết đi và gọi ấy là hạnh phúc.
Ấy chẳng phải hạnh phúc,
chẳng bao giờ là hạnh phúc.
Tỉnh giấc.
Không còn gì.
Những câu chuyện cổ tích, những bức tranh trầm mặc, những bức tường.
Sụp đổ.
Chạm vào thế giới, tin vào lòng người, đánh cược cuộc đời.
Sau tất cả thương đau, cánh cửa ấy sẽ là sự cứu rỗi.
Sầm!
Cánh cửa đóng sầm lại, đóng lại sự cứu rỗi.
Đứng giữa nơi đồng vắng,
thật xinh đẹp, thật bi thương.
Thật đáng để đánh đổi.
Xào xạc trong tiếng gió đêm, con người nghe thấy tiếng thét bi ai của kẻ tội đồ đang than khóc lề luật.
Gục ngã.
Đứng dậy.
Nụ cười thật tươi, nói với cả thể giới bằng cái giọng run run rằng mọi thứ sẽ ổn.
Phép màu mở cánh cửa ấy ra một lần nữa.
Đứng giữa những thương đau.
Sợ hãi một chút.
Tiến về phía phép màu,
vì những điều yêu thương.
Đôi lúc thôi,
mệt? cần nghỉ ngơi? cần một nơi để tựa vào? cần một lời thủ thỉ :
"Tất cả rồi sẽ ổn thôi."?
Không có gì. Trống trơn.
Vạn vật lặng im, lướt qua , khô khốc, lạnh lẽo.
Tự ôm lấy chính mình, tự yêu thương chính mình.
Vẫn ổn?
Đến cuối cùng, mệt mỏi chỉ là một giấc mộng, chợt tỉnh giấc rồi nhận ra
chỉ ta với ta.
Còn ai khác?
Còn được bao nhiêu?
- Tại sao cậu không đi tìm tình dược?
- Vì thời khắc đen tối nhất cuộc đời tớ, tình dược không có ở đó, một mình tớ ngồi đếm đau thương. Tớ tự hỏi... liệu sau này, tớ có còn cần, còn khao khát? Vả lại cậu không thấy à? Tớ bận lắm! Tớ bận chăm lo cho điều tớ yêu thương.
Thứ cảm xúc quyến rũ ấy có thật sự nhiệm màu?
Thứ cảm xúc ấy vốn dĩ thật sự nhiệm màu.
Nhưng
Độc nhất ?
Không.
Đến bản thân cũng có thể thương lấy mình.
Bản thân cũng là một phép màu.
Yêu lấy nó.
Trân trọng nó.
Bảo vệ nó.
Vết thương vốn dĩ là của mình,
đợi chi mãi sự chữa lành từ một người ?
Có đáng?
Ấy là khởi đầu của bi kịch?
Con người truyền tai nhau về một cảm xúc quyến rũ, về thứ cảm xúc có thể chữa lành mọi vết thương, là thứ cảm xúc mà con người có chết cũng mong muốn tìm về.
Thật sao?
Ám ảnh.
Thương đau.
Sợ hãi.
Đứng ở dòng thời gian nhìn ngắm con người tìm kiếm bình yên của đời mình. Đó là những câu chuyện tình vụng dại thuở thiếu thời, những thiên tình sử của kẻ già cỗi.
18 tuổi.
Thật trẻ để bắt đầu?
Đứng trước dòng thời gian, ngắm nhìn bản thân mình. Tự thêu dệt cho bản thân một câu chuyện cổ tích không vương bụi trần, tự hoạ lên trên nền trời một câu chuyện của đoá hồng cô độc, ôm trong lòng một ước mơ rằng được chết đi và gọi ấy là hạnh phúc.
Ấy chẳng phải hạnh phúc,
chẳng bao giờ là hạnh phúc.
Tỉnh giấc.
Không còn gì.
Những câu chuyện cổ tích, những bức tranh trầm mặc, những bức tường.
Sụp đổ.
Chạm vào thế giới, tin vào lòng người, đánh cược cuộc đời.
Sau tất cả thương đau, cánh cửa ấy sẽ là sự cứu rỗi.
Sầm!
Cánh cửa đóng sầm lại, đóng lại sự cứu rỗi.
Đứng giữa nơi đồng vắng,
thật xinh đẹp, thật bi thương.
Thật đáng để đánh đổi.
Xào xạc trong tiếng gió đêm, con người nghe thấy tiếng thét bi ai của kẻ tội đồ đang than khóc lề luật.
Gục ngã.
Đứng dậy.
Nụ cười thật tươi, nói với cả thể giới bằng cái giọng run run rằng mọi thứ sẽ ổn.
Phép màu mở cánh cửa ấy ra một lần nữa.
Đứng giữa những thương đau.
Sợ hãi một chút.
Tiến về phía phép màu,
vì những điều yêu thương.
Đôi lúc thôi,
mệt? cần nghỉ ngơi? cần một nơi để tựa vào? cần một lời thủ thỉ :
"Tất cả rồi sẽ ổn thôi."?
Không có gì. Trống trơn.
Vạn vật lặng im, lướt qua , khô khốc, lạnh lẽo.
Tự ôm lấy chính mình, tự yêu thương chính mình.
Vẫn ổn?
Đến cuối cùng, mệt mỏi chỉ là một giấc mộng, chợt tỉnh giấc rồi nhận ra
chỉ ta với ta.
Còn ai khác?
Còn được bao nhiêu?
- Tại sao cậu không đi tìm tình dược?
- Vì thời khắc đen tối nhất cuộc đời tớ, tình dược không có ở đó, một mình tớ ngồi đếm đau thương. Tớ tự hỏi... liệu sau này, tớ có còn cần, còn khao khát? Vả lại cậu không thấy à? Tớ bận lắm! Tớ bận chăm lo cho điều tớ yêu thương.
Thứ cảm xúc quyến rũ ấy có thật sự nhiệm màu?
Thứ cảm xúc ấy vốn dĩ thật sự nhiệm màu.
Nhưng
Độc nhất ?
Không.
Đến bản thân cũng có thể thương lấy mình.
Bản thân cũng là một phép màu.
Yêu lấy nó.
Trân trọng nó.
Bảo vệ nó.
Vết thương vốn dĩ là của mình,
đợi chi mãi sự chữa lành từ một người ?
Có đáng?
Nhận xét
Đăng nhận xét