Lẩn trốn

Thắp lên ngọn đèn màu vàng nhạt, ánh sáng lay lắt làm u uất cả một giấc mộng dài. Hắn tựa đầu vào vách tường lạnh lẽo. Màn đêm đã buông xuống, cái giá rét của những kẻ lang thang bao trùm lấy mặt đất.


Hắn sợ bóng tối.
Hắn tự hỏi:


“Vì sao mình không lẩn trốn?
mình không thể?
Hay là… mình không muốn?”

Ánh mắt hắn dừng lại nơi góc tối của gian phòng.
Ở đó, một linh hồn nhỏ bé đang ẩn mình. Nó nhìn hắn trân trân bằng đôi mắt đỏ ngầu — như thể máu có thể rỉ ra bất cứ lúc nào.

Hắn khẽ rùng mình.

Không một lời, hắn bước đến.
Góc phòng lạnh lẽo run lên dưới chân hắn.
Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống, vòng tay ôm lấy linh hồn đang run rẩy.

Và rồi, hắn khẽ thì thầm:


“Này linh hồn nhỏ bé,
Cậu có cô độc không?
Cậu hãy dựa vào tớ mà nghỉ ngơi.


Cậu biết không
Người ta nói rằng:
Khoảnh khắc màn đêm kết thúc —
ấy là khi bình minh bắt đầu.


Vì vậy
Đừng sợ.
Tất cả rồi sẽ ổn thôi…”

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Kẻ Dệt Mộng

Còn bao xa?

Một điều ước