Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 10, 2019

Con phù du

Mặt trời vỡ tan nơi cuối chân trời. Màn đêm lại một lần nữa trị vì mặt đất. Ánh sáng mờ mờ của trăng hôm nay sao mà u uất quá. Ngồi trên mõm đá chơi vơi, trên tay cầm chiếc đèn dầu, hắn kể cho trăng nghe về câu chuyện của những tiếng gào thét trong đêm. Loài người thường gửi vào màn đêm tăm tối những sự thật trần trụi, những góc khuất mà họ chỉ giấu cho riêng mình - chẳng ai hay ai biết. Lời thì thầm của họ ám ảnh như tiếng tru đêm, đanh thép như tiếng thét của những linh hồn tội lỗi. Đấy là tiếng thét của đau đớn, bi ai và uất hận. Loài người lạ thật. Có kẻ chẳng biết đến màn đêm, chỉ xem đêm đen như một báo hiệu rằng đã đến lúc nghỉ ngơi sau cái khoảnh khắc ngày tàn. Có kẻ thì chỉ chờ màn đêm buông, để trút hết sự mạnh mẽ khi đứng trước hừng đông xuống, để thét lên những ai oán đau thương. Rồi bình minh lại lên, rồi lại đứng lên, rồi lại mỉm cười kiếm tìm hạnh phúc. Có những kẻ khác cũng chờ đợi màn đêm, để đêm tối chiếm lấy linh hồn mình. Họ sẽ lại gục ngã trước ánh trăng mà thét g...

Canh bạc

Đã bao giờ anh cược một canh bạc, một canh bạc mà anh chẳng còn đường lui nữa... Anh cược cả mạng sống và linh hồn mình. Và rồi... anh thua? Chuyện kể về một bầy thiêu thân. Chúng thích chơi trò may rủi, ngay cả khi sợi dây may rủi ấy là chiếc thòng lọng treo trên mạng sống của chúng. Có một thế giới mà thiêu thân chẳng bao giờ kể cho loài người, một thế giới nơi không phải con thiêu thân nào cũng lao vào ánh trăng. Những con không lao vào ánh trăng là những con có đủ lương thực cho những phút giây cuối đời của mình. Có thể gọi chúng là những con thiêu thân giàu có. Phần còn lại — đa phần là những con thiêu thân thiếu ăn. Đàn con chúng sinh ra đang thoi thóp từng ngày. Chúng chọn ánh trăng, với hy vọng ánh trăng sẽ dẫn lối đến vùng đất hứa vĩnh hằng và trù phú. Vào một ngày lộng gió, có một người tự xưng là Kẻ Buôn Trăng xuất hiện, với lời mời: sẽ mang hết thảy những con thiêu thân ốm đói lên tận trăng. Bọn thiêu thân vui lắm. Chúng ôm lấy nhau mà òa khóc. Chúng khóc cho n...

Dạo chơi

Hắn ngồi ngẩn ngơ bên hiên nhà nhớ về những cơn mưa. Hôm ấy, hắn cũng đứng chờ đợi dưới cơn mưa lạnh buốt thế này. Đến tận bây giờ, việc chờ đợi chưa bao giờ làm hắn cảm thấy tha thiết. Hắn chợt nhớ về câu chuyện của những kẻ xa lạ đã thủ thỉ với hắn khi màn đêm buông xuống. Lòng hắn bồi hồi đôi chút. Vớ lấy cái khung cửi, hắn muốn dệt lại một vài câu chuyện tình hắn đã trộm. Dạo chơi dưới màn đêm, hắn gặp gỡ những bóng hình đang tha thiết với ái tình, sẵn sàng chờ đợi một người mở lòng mà thậm chí đến tên người ta cũng chẳng tỏ. Những bóng hình va vào nhau, cùng nhau say đắm tình ái, rồi lại cũng lướt qua nhau, nhanh như cách chúng bắt đầu. Ngắm nhìn những bóng hình, hắn buông xuống một nụ cười nhạt, nơi lồng ngực, hắn cảm thấy có một chút ngộp thở. Rồi ngồi lại nơi chân trời, văng vẳng hắn lại nghe thấy tiếng thở dài chênh vênh của người con trai không tiền, không tình, nhưng cũng sắp không giữ nổi cái tuổi trẻ cuồng nhiệt của mình. Anh ngước nhìn lên cái bầu trời xa xăm, anh nói rằn...