Canh bạc
Đã bao giờ anh cược một canh bạc,
một canh bạc mà anh chẳng còn đường lui nữa...
Anh cược cả mạng sống và linh hồn mình.
Và rồi...
anh thua?
Chuyện kể về một bầy thiêu thân.
Chúng thích chơi trò may rủi, ngay cả khi sợi dây may rủi ấy là chiếc thòng lọng treo trên mạng sống của chúng.
Có một thế giới mà thiêu thân chẳng bao giờ kể cho loài người,
một thế giới nơi không phải con thiêu thân nào cũng lao vào ánh trăng.
Những con không lao vào ánh trăng là những con có đủ lương thực cho những phút giây cuối đời của mình.
Có thể gọi chúng là những con thiêu thân giàu có.
Phần còn lại — đa phần là những con thiêu thân thiếu ăn.
Đàn con chúng sinh ra đang thoi thóp từng ngày.
Chúng chọn ánh trăng,
với hy vọng ánh trăng sẽ dẫn lối đến vùng đất hứa vĩnh hằng và trù phú.
Vào một ngày lộng gió,
có một người tự xưng là Kẻ Buôn Trăng xuất hiện,
với lời mời:
sẽ mang hết thảy những con thiêu thân ốm đói lên tận trăng.
Bọn thiêu thân vui lắm.
Chúng ôm lấy nhau mà òa khóc.
Chúng khóc cho những ngày cơ cực.
Chúng khóc vì đàn con cuối cùng cũng được sống.
Gió nghe thấy vậy, liền ghé lại và mắng:
sao không sợ hiểm nguy?
sao chẳng biết giữ lấy mạng mình?
Chúng chỉ nhìn Gió và cười buồn,
không nói gì.
Hôm đó là ngày trăng tròn vành vạnh,
ánh sáng của trăng dát bạc lên toàn địa cầu.
Có một đàn thiêu thân hướng về trăng mà cất cánh.
Chúng bay hoài, bay mãi...
Rồi ánh trăng cũng đến lúc tàn.
Rồi... chẳng ai thấy chúng quay về nữa.
Mãi về sau, người ta phát hiện ra một ngọn đồi hoang.
Trên đỉnh đồi, có mùi máu tanh của xác thiêu thân đã rữa ra tự bao giờ...
Xót xa.
Là lỗi của ai?
Rời bỏ nơi mình sinh ra —
đôi khi cũng giống như một chén canh bạc.
Chén canh này lớn lắm,
đắng lắm,
bạc lắm, ai ơi...
một canh bạc mà anh chẳng còn đường lui nữa...
Anh cược cả mạng sống và linh hồn mình.
Và rồi...
anh thua?
Chuyện kể về một bầy thiêu thân.
Chúng thích chơi trò may rủi, ngay cả khi sợi dây may rủi ấy là chiếc thòng lọng treo trên mạng sống của chúng.
Có một thế giới mà thiêu thân chẳng bao giờ kể cho loài người,
một thế giới nơi không phải con thiêu thân nào cũng lao vào ánh trăng.
Những con không lao vào ánh trăng là những con có đủ lương thực cho những phút giây cuối đời của mình.
Có thể gọi chúng là những con thiêu thân giàu có.
Phần còn lại — đa phần là những con thiêu thân thiếu ăn.
Đàn con chúng sinh ra đang thoi thóp từng ngày.
Chúng chọn ánh trăng,
với hy vọng ánh trăng sẽ dẫn lối đến vùng đất hứa vĩnh hằng và trù phú.
Vào một ngày lộng gió,
có một người tự xưng là Kẻ Buôn Trăng xuất hiện,
với lời mời:
sẽ mang hết thảy những con thiêu thân ốm đói lên tận trăng.
Bọn thiêu thân vui lắm.
Chúng ôm lấy nhau mà òa khóc.
Chúng khóc cho những ngày cơ cực.
Chúng khóc vì đàn con cuối cùng cũng được sống.
Gió nghe thấy vậy, liền ghé lại và mắng:
sao không sợ hiểm nguy?
sao chẳng biết giữ lấy mạng mình?
Chúng chỉ nhìn Gió và cười buồn,
không nói gì.
Hôm đó là ngày trăng tròn vành vạnh,
ánh sáng của trăng dát bạc lên toàn địa cầu.
Có một đàn thiêu thân hướng về trăng mà cất cánh.
Chúng bay hoài, bay mãi...
Rồi ánh trăng cũng đến lúc tàn.
Rồi... chẳng ai thấy chúng quay về nữa.
Mãi về sau, người ta phát hiện ra một ngọn đồi hoang.
Trên đỉnh đồi, có mùi máu tanh của xác thiêu thân đã rữa ra tự bao giờ...
Xót xa.
Là lỗi của ai?
Rời bỏ nơi mình sinh ra —
đôi khi cũng giống như một chén canh bạc.
Chén canh này lớn lắm,
đắng lắm,
bạc lắm, ai ơi...
Nhận xét
Đăng nhận xét