Con phù du

Mặt trời vỡ tan nơi cuối chân trời. Màn đêm lại một lần nữa trị vì mặt đất. Ánh sáng mờ mờ của trăng hôm nay sao mà u uất quá. Ngồi trên mõm đá chơi vơi, trên tay cầm chiếc đèn dầu, hắn kể cho trăng nghe về câu chuyện của những tiếng gào thét trong đêm.

Loài người thường gửi vào màn đêm tăm tối những sự thật trần trụi, những góc khuất mà họ chỉ giấu cho riêng mình - chẳng ai hay ai biết. Lời thì thầm của họ ám ảnh như tiếng tru đêm, đanh thép như tiếng thét của những linh hồn tội lỗi.

Đấy là tiếng thét của đau đớn, bi ai và uất hận.

Loài người lạ thật.

Có kẻ chẳng biết đến màn đêm, chỉ xem đêm đen như một báo hiệu rằng đã đến lúc nghỉ ngơi sau cái khoảnh khắc ngày tàn.

Có kẻ thì chỉ chờ màn đêm buông, để trút hết sự mạnh mẽ khi đứng trước hừng đông xuống, để thét lên những ai oán đau thương. Rồi bình minh lại lên, rồi lại đứng lên, rồi lại mỉm cười kiếm tìm hạnh phúc.

Có những kẻ khác cũng chờ đợi màn đêm, để đêm tối chiếm lấy linh hồn mình. Họ sẽ lại gục ngã trước ánh trăng mà thét gào những bi khúc của cuộc đời. Rồi bình minh lên, họ không muốn gượng dậy nữa. Họ muốn dừng việc tin vào hừng đông. Nằm chờ ác điểu đến tha đi xương thịt mình, họ đã chết ngay khi lồng ngực mình còn đang thở.

Ai cũng có tiếng thét bên trong mình?

Có kẻ thì an yên, kẻ kiên cường, nhưng có kẻ lại bỏ lại mạng mình,

có đáng?

Hắn nhìn vào những con thiêu thân trên chiếc đèn dầu của mình. Hắn đặt từng xác chết thiêu thân trên mặt đất lạnh ngắt và bắt đầu chôn cất. Nhìn vào ánh trăng buồn rười rượi, hắn bắt đầu thủ thỉ:

Những con thiêu thân này thực ra người ta còn gọi chúng bằng một cái tên khác: phù du. Hầu hết quãng đời chúng là ấu trùng dưới mặt nước tối tăm lạnh lẽo, nhưng khi mọc cánh và có thể lên cạn thì chúng chỉ sống được độ vài tiếng. Chúng dành những phút giây cuối cùng để theo đuổi ánh trăng, nhờ ánh trăng để định hướng. Nhưng rồi đến cuối cùng, hết thảy những con phù du ấy lại chết trên cái ánh đèn mà chúng ngỡ là ánh trăng của đời mình. Vì cứ đời đời kiếp kiếp lao mình vào ngọn đèn mà chết, nên sau này người ta gọi những con phù du này là thiêu thân.

Đến cả những sinh linh bé nhỏ ấy còn biết theo đuổi điều chúng tin tưởng đến khi trút hơi thở cuối cùng, muôn đời kiếp kiếp chúng vẫn chọn chết vì ánh trăng.

Đấy là ngu ngốc? Hay bi kịch?

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Kẻ Dệt Mộng

Còn bao xa?

Một điều ước