Kí số 5

“Chưa ai ghé qua đây, mặt hồ tưởng lặng yên...”


Tối thật.
Nơi này vốn vẫn như những ngày đầu hắn đặt chân đến — tối tăm và quyến rũ.
Chỉ là hôm nay khác với mọi ngày:
màn đêm không còn ám ảnh hắn nữa.
Là hắn tự tìm đến màn đêm.

Hắn ngồi trên mõm đá đối diện với trăng.
Hắn chợt cười, vì nơi này vẫn dễ tìm thấy như ngày nào.

Hắn nhìn vào cây sồi già.
Lòng hắn quặn lại khi nhìn thấy đôi bạn đang nắm tay nhau thật chặt.
Chân họ chẳng còn chạm mặt đất nữa...
Trên cổ họ là những sợi dây lòng lọng đã úa màu, cũ kỹ.

Hắn hỏi trăng:
“Tại sao con người lại không cho những linh hồn này nổi một nấm mồ?”

Trăng buồn bã bảo hắn:
“Là vì họ thương nhau... nên con người chối bỏ họ.”

Khu rừng già dưới mõm đá vẫn thế —
vẫn luôn xào xạc những tiếng thét bi ai của loài người.

Mọi thứ vẫn vô thường như thế.
Chỉ là hôm nay,
hắn chợt nghĩ về hai người bạn nơi cây sồi già.
Hắn tự hỏi:
Điều gì đã khiến họ chọn nắm chặt tay nhau đến tận cùng?

Hắn nhìn trân trân vào đôi bàn tay đang siết chặt lấy nhau nơi rừng già.
Bất giác,
hắn đan hai bàn tay mình lại...

Chẳng hiểu sao,
khi đối diện với màn đêm,
con người thường mong muốn được lấp đầy...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Kẻ Dệt Mộng

Còn bao xa?

Một điều ước