Tìm
Rồi nhật thực sẽ lại đưa loài người vào phần thù địch của ánh sáng.
Trong khoảnh khắc chớp nhoáng của nửa tối,
ta mất đi nhiều thứ,
đánh rơi nhiều thứ.
Ta có nhận ra không?
Có chứ.
Ta thường vội vã, hối hả đi tìm lấy những gì đã mất.
Ta tìm gì?
Ta truyền tai nhau về những của cải dễ bị nhật thực cướp mất.
Ta đổ xô đi tìm những tờ giấy bạc.
Ta tìm châu báu, ngọc ngà.
Ta tìm chỗ trống trên ngai vàng của vị vua chưa bị phế truất.
Đến cuối cùng,
ta cũng chỉ nghe truyền tai lại.
Vậy đến cuối cùng
ta mất gì?
Có những người lại chẳng buồn tìm gì.
“Mình có tha thiết gì đâu. Chắc mình chẳng mất gì cả.”
Ngồi trên chỗ cao nhất trong kinh thành,
họ nhìn dòng người hối hả tìm kiếm.
Họ cười thầm.
Họ thương xót cho sự vội vã ấy.
“Đúng rồi, cứ sống một cuộc đời bình bình là được rồi.
Không khát khao. Không hoài bão.
Đúng rồi, con người ấy mà,
chẳng phải chỉ là để thở đến khi chết sao?”
Không khát khao thì sẽ không có gì để mất?
Thật sao?
– Có người thì vội vã tìm kiếm.
– Có kẻ lại chẳng tha thiết gì.
– Họ giống nhau không?
– Giống chứ.
Họ đều thường mất đi cùng một thứ.
– Là gì?
– Là bản thân mình.
Trong khoảnh khắc chớp nhoáng của nửa tối,
ta mất đi nhiều thứ,
đánh rơi nhiều thứ.
Ta có nhận ra không?
Có chứ.
Ta thường vội vã, hối hả đi tìm lấy những gì đã mất.
Ta tìm gì?
Ta truyền tai nhau về những của cải dễ bị nhật thực cướp mất.
Ta đổ xô đi tìm những tờ giấy bạc.
Ta tìm châu báu, ngọc ngà.
Ta tìm chỗ trống trên ngai vàng của vị vua chưa bị phế truất.
Đến cuối cùng,
ta cũng chỉ nghe truyền tai lại.
Vậy đến cuối cùng
ta mất gì?
Có những người lại chẳng buồn tìm gì.
“Mình có tha thiết gì đâu. Chắc mình chẳng mất gì cả.”
Ngồi trên chỗ cao nhất trong kinh thành,
họ nhìn dòng người hối hả tìm kiếm.
Họ cười thầm.
Họ thương xót cho sự vội vã ấy.
“Đúng rồi, cứ sống một cuộc đời bình bình là được rồi.
Không khát khao. Không hoài bão.
Đúng rồi, con người ấy mà,
chẳng phải chỉ là để thở đến khi chết sao?”
Không khát khao thì sẽ không có gì để mất?
Thật sao?
– Có người thì vội vã tìm kiếm.
– Có kẻ lại chẳng tha thiết gì.
– Họ giống nhau không?
– Giống chứ.
Họ đều thường mất đi cùng một thứ.
– Là gì?
– Là bản thân mình.
Cậu là ai?
Cậu muốn gì?
Cậu đã bao giờ tìm gặp bản thân mình, ôm lấy...
và gửi một lời chào?
Nhận xét
Đăng nhận xét