Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 5, 2020

Ba nhỏ, ba lớn

“Và em đã từng nghe… lời yêu thương nào buồn đến thế?” Hôm nay, tôi lại ăn trộm một câu chuyện tình của người ta. Có đôi tình nhân đang say trong ái tình. Chợt, số phận bỗng chốc tàn úa. Có kẻ bị bỏ lại — đau đớn nhìn tro tàn người mình thương tan ra trong một bình sứ lành lạnh. Năm tháng qua đi, hẳn người ta đã tỉ tê một lời thề nguyền vĩnh cửu: rằng dù có đến khi hơi thở sắp tàn, hắn vẫn chỉ một lòng một dạ với một người mình thương.

Trà

Có kẻ nào trong lòng thèm lắm vị trà, nhưng vì sợ đắng mà đánh rơi mất tách trà hãy còn nguyên trên bàn, còn chưa kịp chạm lấy đôi môi?   Nhặt lại từng mảnh vỡ của tách trà vương vãi trên sàn, hắn thấy tay mình lại rát vì những vết cắt năm nào. Đã lâu rồi, mới có người mời hắn một tách trà. Nhìn thứ trà đặc sánh trước mặt, lòng hắn không khỏi bồi hồi. Năm ấy, hắn vẫn nhớ rất rõ — những ngày mây đen như trị vì cả bầu trời, tối tăm và lạnh lẽo. Bóng tối bao trùm lấy linh hồn hắn, mà linh hồn hắn thì nhỏ bé... sao đủ sức gánh lấy cả đêm đen? Hắn tự dặn lòng: sẽ bóp nát linh hồn mình trong vài năm nữa, vì hắn tin rằng khi linh hồn chết rồi thì sẽ không phải gồng mình mạnh mẽ nữa. Thật tốt, phải không? Vào một ngày như bao ngày của năm ấy, có một kẻ xa lạ cầm lấy tay hắn, chìa tách trà ra và hỏi: – Tôi chẳng có ai bên cạnh cả, cậu có muốn uống cùng tôi một ngụm trà nhài? Hắn gật đầu. Ngồi bên cạnh kẻ xa lạ, hắn cầm lấy tách trà hãy còn nóng hổi. Đến tận bây giờ, hắn vẫn không quên...

"Thương em"

“Giây phút trút lấy hơi thở lìa đời, người ta rên rỉ đau đớn không ngừng. Tiếng rên rỉ bi thương ấy… là tiếng oán? Hay là lời cuối cùng thổn thức?” Đến giờ gọi điện của bệnh nhân, lão vẫn giữ thói quen ấy. Trước khi liên lạc với người bạn đời, lão luôn gặng hỏi mọi người xem: “Lão đã chỉn chu chưa? Trông lão bảnh chứ hả?” Đã sống gần hết phần đời mình, mà ông già ấy vẫn cứ như hồi còn trai trẻ — tỉ mỉ chỉnh lại tóc, chỉnh áo cho tươm tất chỉ để đi... gặp người tình. Anh chỉ mỉm cười trước sự lộn xộn ấy, rồi bật ứng dụng Skype giúp lão — như cách anh vẫn thường làm. Có lão già nằm trên giường bệnh, mỉm cười nghe người yêu hát những bài ông thích, rồi lại tỉ tê mấy chuyện “hồi đó”. Cái hình ảnh quen thuộc ấy cứ lặp đi lặp lại trong phiên trực đêm của anh. Trời đã sập tối. Anh ngồi tựa lưng mệt mỏi vào chiếc ghế dài, nhìn vào hành lang sâu hun hút vẫn văng vẳng tiếng cười nói của lão già vọng ra. Anh nghe rõ vài câu hát quen thuộc từ đầu dây bên kia. Chẳng hiểu s...