Có kẻ nào trong lòng thèm lắm vị trà, nhưng vì sợ đắng mà đánh rơi mất tách trà hãy còn nguyên trên bàn, còn chưa kịp chạm lấy đôi môi? Nhặt lại từng mảnh vỡ của tách trà vương vãi trên sàn, hắn thấy tay mình lại rát vì những vết cắt năm nào. Đã lâu rồi, mới có người mời hắn một tách trà. Nhìn thứ trà đặc sánh trước mặt, lòng hắn không khỏi bồi hồi. Năm ấy, hắn vẫn nhớ rất rõ — những ngày mây đen như trị vì cả bầu trời, tối tăm và lạnh lẽo. Bóng tối bao trùm lấy linh hồn hắn, mà linh hồn hắn thì nhỏ bé... sao đủ sức gánh lấy cả đêm đen? Hắn tự dặn lòng: sẽ bóp nát linh hồn mình trong vài năm nữa, vì hắn tin rằng khi linh hồn chết rồi thì sẽ không phải gồng mình mạnh mẽ nữa. Thật tốt, phải không? Vào một ngày như bao ngày của năm ấy, có một kẻ xa lạ cầm lấy tay hắn, chìa tách trà ra và hỏi: – Tôi chẳng có ai bên cạnh cả, cậu có muốn uống cùng tôi một ngụm trà nhài? Hắn gật đầu. Ngồi bên cạnh kẻ xa lạ, hắn cầm lấy tách trà hãy còn nóng hổi. Đến tận bây giờ, hắn vẫn không quên...