"Thương em"

“Giây phút trút lấy hơi thở lìa đời,
người ta rên rỉ đau đớn không ngừng.
Tiếng rên rỉ bi thương ấy…
là tiếng oán?
Hay là lời cuối cùng thổn thức?”


Đến giờ gọi điện của bệnh nhân, lão vẫn giữ thói quen ấy.
Trước khi liên lạc với người bạn đời, lão luôn gặng hỏi mọi người xem:
“Lão đã chỉn chu chưa? Trông lão bảnh chứ hả?”

Đã sống gần hết phần đời mình,
mà ông già ấy vẫn cứ như hồi còn trai trẻ —
tỉ mỉ chỉnh lại tóc, chỉnh áo cho tươm tất
chỉ để đi... gặp người tình.

Anh chỉ mỉm cười trước sự lộn xộn ấy,
rồi bật ứng dụng Skype giúp lão —
như cách anh vẫn thường làm.


Có lão già nằm trên giường bệnh,
mỉm cười nghe người yêu hát những bài ông thích,
rồi lại tỉ tê mấy chuyện “hồi đó”.

Cái hình ảnh quen thuộc ấy cứ lặp đi lặp lại trong phiên trực đêm của anh.

Trời đã sập tối.
Anh ngồi tựa lưng mệt mỏi vào chiếc ghế dài,
nhìn vào hành lang sâu hun hút
vẫn văng vẳng tiếng cười nói của lão già vọng ra.

Anh nghe rõ vài câu hát quen thuộc từ đầu dây bên kia.

Chẳng hiểu sao, lúc đó...
lòng anh chợt chơi vơi đôi chút.


Đó là vào một buổi chiều êm đềm.
Lão bất ngờ lên cơn co giật.

Anh vội đi gọi bác sĩ.
Nhìn những dây rợ chằng chịt quanh thân thể già cỗi,
nhìn từng cơn quằn quại của lão —
chẳng ai kìm được lòng mình.

Bác sĩ bảo: “Ông ấy đang hấp hối.”

Anh vội liên lạc với thân nhân.
Đầu dây bên kia bắt máy.
Lão trân trân nhìn gương mặt người bạn đời mình lần cuối,
nước mắt trào ra.


Anh nghe thấy tiếng hát.

Không tin vào tai mình.
tiếng hát.
bài hát mà lão từng yêu.

Từ đầu dây bên kia,
với những tiếng nấc nghẹn,
người ấy vẫn cố hát
cho lão nghe
những giai điệu cuối cùng.


Lão bắt đầu thở gấp.
Tiếng thở ngày càng dồn dập hơn,
ngắn hơn.

Anh có thể nghe thấy tiếng hát kia cũng bắt đầu run rẩy,
nhưng lại ngày càng rõ hơn, mạnh hơn.


Lão thở gấp gáp
những đoạn hơi cuối cùng.

Rồi bỗng, lão hổn hển rít lên:

“Thương em…”

Nói rồi, lão đi.


Vọng lại lúc này chỉ còn tiếng “tít… tít…”
lạnh tanh từ máy đo điện tim.

Anh nhìn vào chiếc smartphone,
vẫn là tiếng hát ấy,
vẫn là bài hát mà lão từng yêu.

Anh vẫn lặng im,
nghe hết tiếng hát nghẹn ngào
cho đến khi đầu dây bên kia ra hiệu:
anh có thể tắt máy rồi.


Anh run run đứng trước thi thể của lão.
Chẳng hiểu sao,
anh không thể kìm nước mắt.

Đứng trước cảnh sinh ly tử biệt —
vốn chẳng phải cảm giác dễ dàng gì với loài người.

Căn phòng chợt lạnh lẽo quá đỗi.
Anh đan hai tay vào nhau,
rồi nghĩ:

“Thế giới giờ hiện đại hơn,
người ta yêu cũng khác đi.
Dễ yêu rồi cũng dễ rời xa.

Nhưng chẳng hiểu sao…
chuyện tình của đôi tình nhân những năm bốn mươi
lại khiến anh bồi hồi đến tận bây giờ.”


 

“Rồi một mai khi phải hôn chào mặt đất,
không biết...
có ai thổn thức gọi tên ai?”

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Kẻ Dệt Mộng

Còn bao xa?

Một điều ước