Trà
Có kẻ nào trong lòng thèm lắm vị trà, nhưng vì sợ đắng mà đánh rơi mất tách trà hãy còn nguyên trên bàn, còn chưa kịp chạm lấy đôi môi?
Nhặt lại từng mảnh vỡ của tách trà vương vãi trên sàn, hắn thấy tay mình lại rát vì những vết cắt năm nào.
Đã lâu rồi, mới có người mời hắn một tách trà. Nhìn thứ trà đặc sánh trước mặt, lòng hắn không khỏi bồi hồi.
Năm ấy, hắn vẫn nhớ rất rõ — những ngày mây đen như trị vì cả bầu trời, tối tăm và lạnh lẽo. Bóng tối bao trùm lấy linh hồn hắn, mà linh hồn hắn thì nhỏ bé... sao đủ sức gánh lấy cả đêm đen?
Hắn tự dặn lòng: sẽ bóp nát linh hồn mình trong vài năm nữa, vì hắn tin rằng khi linh hồn chết rồi thì sẽ không phải gồng mình mạnh mẽ nữa. Thật tốt, phải không?
Vào một ngày như bao ngày của năm ấy, có một kẻ xa lạ cầm lấy tay hắn, chìa tách trà ra và hỏi:
– Tôi chẳng có ai bên cạnh cả, cậu có muốn uống cùng tôi một ngụm trà nhài?
Hắn gật đầu. Ngồi bên cạnh kẻ xa lạ, hắn cầm lấy tách trà hãy còn nóng hổi.
Đến tận bây giờ, hắn vẫn không quên được cảm giác ấm áp ấy. Đưa ly trà kề cận môi, mùi hương của trà quyện lấy khứu giác, hắn chợt thấy như nắng đang dịu dàng hôn lên những vệt sương còn đọng lại trong lòng mình.
Hắn say cảm giác bình yên trong những câu hỏi han của kẻ xa lạ.
Lần đầu tiên trong đời, hắn cho phép linh hồn mình được người ta vỗ về.
Hắn nhắm mắt lại, toan đưa tách trà lên môi để nhấp một ngụm. Thì linh hồn hắn bỗng thổn thức:
– Chẳng phải cậu đã hứa sẽ giết tôi, để chúng ta biến mất trong vài năm nữa sao? Thế giới này... tôi mệt lắm...
Mặt hắn tối sầm lại. Hắn nhớ đến kế hoạch đã định. Hắn đi rồi, còn kẻ ở lại sẽ thế nào?
Uống trà một mình thì buồn lắm. Đúng rồi. Vốn dĩ từ đầu, hắn đã không nên ngồi đây.
Hắn hiểu — bởi hắn chẳng thể nán lại bên kẻ xa lạ này lâu. Hắn còn phải chạy trốn, trước khi dư vị trà ấm kia chạm đến môi mình, trước khi người đối diện không còn là một người dưng nữa.
Phải rời khỏi đây. Là kẻ lạ của nhau. Đi rồi... thì sẽ bớt đau hơn, phải không?
Kẻ xa lạ thấy hắn chẳng uống lấy một ngụm trà, liền hỏi:
– Này, cậu không uống sao? Trà này ngon lắm, tôi quý cậu nên tự tay pha cho đấy!
– Tôi không uống.
– Tại sao?
– Vì trà đắng lắm…
Nhìn vào đôi mắt của kẻ xa lạ, hắn chỉ mong rằng cậu ấy sớm tìm được bạn trà của mình.
Nói rồi, hắn ném tách trà trên tay xuống đất. Những vết chạm trổ vỡ ra, có mảnh văng vào tay hắn, ứa cả máu. Máu hắn hòa với nước trà còn thơm mùi nhài.
Kẻ xa lạ đau đớn nhìn hắn, đuổi hắn ra khỏi trang viên của mình.
Đến bây giờ, hắn không còn muốn giết chết linh hồn mình như thời còn non dại.
Đã lâu rồi, mới có kẻ lại mời hắn một tách trà.
Hắn nhớ lại cái hồi mình còn say mùi trà, cái hồi mà hắn cho bản thân được quan tâm bởi người xa lạ. Hắn nghĩ: nếu uống tách trà này, có lẽ hắn sẽ lại được nghỉ ngơi, được vỗ về sau năm dài tháng rộng.
Hắn chợt mỉm cười. Trời tối rồi. Hắn bật ngọn đèn bàn vàng cũ kỹ. Ngồi xuống. Nhìn ly trà. Rồi lại nhìn người vừa mời hắn một hồi lâu.
Đoạn, hắn nhẹ nhàng thủ thỉ:
– Cảm ơn... nhưng tôi đây không uống trà. Trà... đắng lắm. Tôi sợ. Tôi sợ cái hậu vị của nó sẽ mãi vương trong cổ họng mình. Cả đời này, muốn quên... cũng không thể quên được.
Nhặt lại từng mảnh vỡ của tách trà vương vãi trên sàn, hắn thấy tay mình lại rát vì những vết cắt năm nào.
Đã lâu rồi, mới có người mời hắn một tách trà. Nhìn thứ trà đặc sánh trước mặt, lòng hắn không khỏi bồi hồi.
Năm ấy, hắn vẫn nhớ rất rõ — những ngày mây đen như trị vì cả bầu trời, tối tăm và lạnh lẽo. Bóng tối bao trùm lấy linh hồn hắn, mà linh hồn hắn thì nhỏ bé... sao đủ sức gánh lấy cả đêm đen?
Hắn tự dặn lòng: sẽ bóp nát linh hồn mình trong vài năm nữa, vì hắn tin rằng khi linh hồn chết rồi thì sẽ không phải gồng mình mạnh mẽ nữa. Thật tốt, phải không?
Vào một ngày như bao ngày của năm ấy, có một kẻ xa lạ cầm lấy tay hắn, chìa tách trà ra và hỏi:
– Tôi chẳng có ai bên cạnh cả, cậu có muốn uống cùng tôi một ngụm trà nhài?
Hắn gật đầu. Ngồi bên cạnh kẻ xa lạ, hắn cầm lấy tách trà hãy còn nóng hổi.
Đến tận bây giờ, hắn vẫn không quên được cảm giác ấm áp ấy. Đưa ly trà kề cận môi, mùi hương của trà quyện lấy khứu giác, hắn chợt thấy như nắng đang dịu dàng hôn lên những vệt sương còn đọng lại trong lòng mình.
Hắn say cảm giác bình yên trong những câu hỏi han của kẻ xa lạ.
Lần đầu tiên trong đời, hắn cho phép linh hồn mình được người ta vỗ về.
Hắn nhắm mắt lại, toan đưa tách trà lên môi để nhấp một ngụm. Thì linh hồn hắn bỗng thổn thức:
– Chẳng phải cậu đã hứa sẽ giết tôi, để chúng ta biến mất trong vài năm nữa sao? Thế giới này... tôi mệt lắm...
Mặt hắn tối sầm lại. Hắn nhớ đến kế hoạch đã định. Hắn đi rồi, còn kẻ ở lại sẽ thế nào?
Uống trà một mình thì buồn lắm. Đúng rồi. Vốn dĩ từ đầu, hắn đã không nên ngồi đây.
Hắn hiểu — bởi hắn chẳng thể nán lại bên kẻ xa lạ này lâu. Hắn còn phải chạy trốn, trước khi dư vị trà ấm kia chạm đến môi mình, trước khi người đối diện không còn là một người dưng nữa.
Phải rời khỏi đây. Là kẻ lạ của nhau. Đi rồi... thì sẽ bớt đau hơn, phải không?
Kẻ xa lạ thấy hắn chẳng uống lấy một ngụm trà, liền hỏi:
– Này, cậu không uống sao? Trà này ngon lắm, tôi quý cậu nên tự tay pha cho đấy!
– Tôi không uống.
– Tại sao?
– Vì trà đắng lắm…
Nhìn vào đôi mắt của kẻ xa lạ, hắn chỉ mong rằng cậu ấy sớm tìm được bạn trà của mình.
Nói rồi, hắn ném tách trà trên tay xuống đất. Những vết chạm trổ vỡ ra, có mảnh văng vào tay hắn, ứa cả máu. Máu hắn hòa với nước trà còn thơm mùi nhài.
Kẻ xa lạ đau đớn nhìn hắn, đuổi hắn ra khỏi trang viên của mình.
Đến bây giờ, hắn không còn muốn giết chết linh hồn mình như thời còn non dại.
Đã lâu rồi, mới có kẻ lại mời hắn một tách trà.
Hắn nhớ lại cái hồi mình còn say mùi trà, cái hồi mà hắn cho bản thân được quan tâm bởi người xa lạ. Hắn nghĩ: nếu uống tách trà này, có lẽ hắn sẽ lại được nghỉ ngơi, được vỗ về sau năm dài tháng rộng.
Hắn chợt mỉm cười. Trời tối rồi. Hắn bật ngọn đèn bàn vàng cũ kỹ. Ngồi xuống. Nhìn ly trà. Rồi lại nhìn người vừa mời hắn một hồi lâu.
Đoạn, hắn nhẹ nhàng thủ thỉ:
– Cảm ơn... nhưng tôi đây không uống trà. Trà... đắng lắm. Tôi sợ. Tôi sợ cái hậu vị của nó sẽ mãi vương trong cổ họng mình. Cả đời này, muốn quên... cũng không thể quên được.
Nhận xét
Đăng nhận xét