Lặng
Sao em chẳng đặt trái tim đỏ hỏn của mình vào tay kẻ nào?
Em biết mà — có nhiều kẻ đã thèm khát đến điên dại vì nó.
Năm đó, nhật thực đã ôm lấy mặt đất lạnh tanh.
Em lại đứng ở một ngã ba đường,
chơi vơi giữa người với người,
tay mân mê một quả tim người
còn vẹn nguyên mao mạch.
Trong cái tiết trời ảm đạm u uất ấy,
em đã từng cầu xin người ta
hôn lấy trái tim em một lần,
cầu xin người ta
gửi lại nơi em một tình yêu vĩnh hằng.
Chỉ cần một khoảnh khắc thôi,
em nghĩ mình cũng sẽ bớt lạnh lẽo hơn đôi phần.
Bỗng có những kẻ xa lạ bước đến bên em.
Họ nhìn em hồi lâu
rồi nở một nụ cười nham nhở.
Họ hất quả tim trên tay em xuống đất
và giày xéo nó.
Em trân trân nhìn bầy người ấy,
toàn thân chợt run rẩy.
Em bắt đầu gào thét —
nhưng chẳng biết gọi tên ai.
Em gọi trời, gọi đất,
gọi những thứ vô tri vô giác trước mắt mình.
Nhưng em nào biết…
hình như đến cả ngọn gió cũng chẳng buồn đáp lời em van xin.
Em nhặt lại quả tim đã tàn tạ,
và em khóc — rất nhiều.
Cầm trên tay tạo vật đã chi chít vết thương,
máu tươi đỏ cả bàn tay,
em vẫn đứng ở ngã ba đường,
chẳng buồn lau nước mắt.
Em vẫn chờ một phép nhiệm màu để được chữa lành.
Và em đã chờ.
Nơi ngã ba đường ấy,
em thấy nhiều người cũng giống mình —
cũng ôm lấy quả tim rỉ máu,
mà khẩn cầu một lời thề nguyện đê mê,
dù biết rằng,
sự cứu rỗi đôi khi cũng đớn đau như thứ độc dược chết người.
Bên kia đường,
có những kẻ vì quá đau đớn
mà vội bán linh hồn mình cho quỷ dữ,
nguyện sống một đời
vẫy vùng tê dại trong những khát vọng xác thịt.
Những xúc cảm trần tục mà họ tìm đến —
chẳng phải,
cũng chỉ là để quên đi những vết thương
chẳng thể chữa lành?
Đêm nối tiếp ngày.
Thời gian như dòng chảy lạnh lùng
trôi qua từng kẽ tay,
làm buốt cả bàn tay em bé nhỏ.
Em đan hai tay lại,
siết chặt lấy quả tim
đã hằn lên những vết sẹo xấu xí.
Ngước nhìn ánh đèn đường hiu hắt ở ngã ba,
em chợt mỉm cười.
Khẽ khàng, em nhắm đôi mắt lại —
như muốn níu lấy những xúc cảm yếu mềm
lần cuối.
Em ôm lấy trái tim đỏ hỏn của mình,
bước từng bước một,
rời khỏi cái ngã ba
mà em đã dành cả thanh xuân mình để níu giữ.
Hôm nay,
em khoác lên mình một tấm lụa là xinh đẹp,
ngồi trên một cành sồi già,
lặng lẽ ngắm nhìn người người
quyện vào nhau, đắm say, hạnh phúc.
Có nhiều kẻ tìm đến em,
hỏi đôi ba câu:
“Sao em lại chẳng muốn đặt trái tim mình vào tay kẻ nào?”
Mỗi lần nghe người ta hỏi,
em chỉ vội mân mê những vết sẹo
còn đọng lại vài vệt máu tươi chưa kịp lành.
Đoạn, em thì thào — hỏi khẽ:
“Xào xạc vào một buổi chiều tàn trên đỉnh đồi gió hú,
Có tiếng em thổn thức gọi tên ai
giữa khoảng không hai mươi năm ánh sáng…Nói em nghe,
anh có nghe thấy tiếng của cơn gió nào
muốn đáp lại lời em?”
nếu một mai tan vào trong nước mắt
có tiếc hoài nỗi nhớ nào không, em?hay để em ngồi nơi hiên nhà
nhấp chén trà vẫn còn vương vị đắng…
Nhận xét
Đăng nhận xét