Hoa hồng trắng

Những đóa hồng đỏ còn tanh mùi máu...

Nơi xứ sở của các loài hoa, hoa hồng đỏ là những cô nàng được ưa chuộng hơn cả.

Sắc đỏ tươi trên cơ thể các nàng, mùi hương nhẹ nhàng và âu yếm như nắng ban mai, luôn quyện lấy bất kỳ gã si tình nào lạc đến chốn này.

Con người tôn thờ hoa hồng đỏ như những khúc tình ca da diết, như những lần trao môi nồng cháy của đôi tình nhân xứ Prague. Họ tin rằng, hoa hồng đỏ tuy lộng lẫy nhưng mang trong mình linh hồn yếu mềm. Vì thế, những công việc nặng nhọc trong kinh thành sẽ do hoa hồng trắng phụ trách — những đóa hồng được cho là mang trong mình linh hồn mạnh mẽ hơn.

Nhưng...

Ở góc khuất bị lãng quên nơi xứ sở xinh đẹp, không phải hoa hồng trắng nào cũng mạnh mẽ. Nơi đó, có những đóa hồng trắng luôn nhìn ra bằng đôi mắt buồn rười rượi. Chúng là những đóa hồng mang trong mình linh hồn của hoa hồng đỏ — sự tinh khiết, yếu ớt đến mong manh.

Nhưng đáng thương thay, ngày ngày, chúng phải gồng mình để trở thành một đóa hồng trắng như lời người ta vẫn hay kể. Vì con người mà. Họ ghét những thứ đi ngược lại với điều họ cho là tự nhiên, là đạo đức.

Ngày này qua tháng nọ, những đóa hồng trắng mang linh hồn mong manh ấy đã mệt mỏi với sự gồng mình. Đã một nửa đời, chúng sống cho người ta. Giờ đây, chúng muốn nửa phần đời còn lại được sống cho chính mình.

Ngước nhìn lên trăng, chúng van xin một ân huệ — được trở thành hoa hồng đỏ, được trở về với bản chất của mình.

Trăng buồn bã bảo: “Các ngươi phải tự cắt máu mình ra, nhuộm đỏ từng cánh hoa một.”

Chúng lặng lẽ nhìn trăng, không nói nên lời.

Đêm đó, tiếng thét đau đớn cào xé cả đất trời. Máu chảy xuống, thấm đẫm từng cành hoa, từng phiến lá.

Sáng hôm sau, những đóa hồng đỏ còn tanh mùi máu lộng lẫy đi trên đại lộ. Lần đầu tiên trong đời, chúng được bước đi yêu kiều như đúng bản chất của mình.

Không may thay... con người bắt gặp chúng.

Họ xa lánh. Họ khạc nhổ kinh tởm. Họ mang những đóa hồng đỏ ấy lên bàn hiến tế. Nhân danh luật đạo đức, nhân danh luật tự nhiên, họ báng bổ chúng về những chuẩn mực:

“Chúng không mang trong mình màu đỏ thuần khiết.”

Con người dùng cái lưỡi dơ bẩn của mình băm chúng ra thành trăm mảnh.

Tiếng khóc than uất hận, màu đỏ thẫm ấy — chẳng biết còn ai muốn lắng nghe...

Đến cuối ngày phán xét, có những đóa hồng mạnh mẽ sống sót. Có những đóa hồng chẳng thể gắng gượng. Chúng chỉ kịp mỉm cười, thủ thỉ với nhau:

“Màu đỏ của các cậu… đẹp lắm.
Tớ đau quá.
Hẹn các cậu kiếp sau,
chúng ta sẽ lại là những đóa hồng đỏ thắm…”

Nói rồi, chúng trút hơi thở cuối cùng.

Xác của chúng bị vứt dưới chân đồi cô quạnh. Chúng đã chết khi còn chưa kịp hạnh phúc.

Đêm đó, mặt trăng đỏ như máu. Gió trời lồng lộng dấy lên tiếng gọi tang tóc. Tiếng khóc thương những xác chết dưới chân đồi vẫn rực lên một màu đỏ thẫm — như tiếng gào thét ai oán nơi những “giá trị chuẩn mực” tởm lợm của loài người.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Kẻ Dệt Mộng

Còn bao xa?

Một điều ước