Mười hai giờ đêm

Có kẻ vì sợ bóng đêm trong lòng mình,
mà vội vã vồ vập lấy những hơi ấm nán tạm
từ những kẻ xa lạ —
từ những kẻ mà hắn còn chưa một lần chạm mặt.


Thời tiết dạo này dần trở nên ảm đạm.
Mưa rả rích trên những cành sồi già đã chết tự lúc nào.

Vào đến độ thời gian này,
khu rừng của hắn dần trở nên lạnh lẽo quá đỗi.

Đến giờ, hắn vẫn chẳng biết —
cái lạnh giá nơi khu rừng ảm đạm ấy
là do những cơn mưa chiều
hay do cái lạnh lẽo của những linh hồn bị giam cầm
nơi lòng hồ giữa rừng —
những sinh linh mãi lênh đênh, chẳng nguyện trầm mình.


Đêm nay, hắn muốn rời khỏi khu rừng.

Hắn đến nơi hắn từng tự dặn lòng
rằng sẽ chẳng bao giờ đặt chân đến nữa.

Đó là quảng trường ồn ào nhất trong thế giới loài người —
nơi mà người người quyện lấy nhau như thể đói khát xúc cảm trần tục.

Ở nơi đó,
hắn chọn cho mình một thức uống không cồn,
rồi tiến đến chiếc bàn cũ kỹ có người đang ngồi.

– Tôi có thể ngồi đây không?

Anh mỉm cười, gật đầu.


Hắn thường ngồi một mình.
Đến mức, hắn cũng quên mất vì sao mình lại thích cô độc đến thế.

Nhưng hôm nay,
hắn không muốn ngồi một mình nữa.

Có lẽ vì khi ngắm nhìn sự xô bồ trước mắt,
hắn chợt thèm nghe một lời thủ thỉ từ con người.

Vậy nên giờ, hắn lại tìm đến anh.


Anh kể cho hắn nghe nhiều điều.
Hắn lắng nghe, nhẹ nhàng và êm ả.

Đồng hồ giữa quảng trường sắp điểm 12 giờ đêm.
Anh bảo rằng mình phải về.

Lòng hắn chợt thổn thức.
Hắn nhớ ra lý do vì sao hắn luôn tự nhủ
sẽ không được lui đến chốn này.


Hồi đó, hắn thường hay lui đến quảng trường ồn ào này.

Có nhiều kẻ ngỏ lời ngồi cạnh hắn.
Có kẻ vội nói lời yêu thương.
Có kẻ chỉ muốn kể khổ.
Có kẻ chờ hắn mở lòng.
Và có kẻ... chỉ muốn lên giường cùng hắn.

Hắn lắng nghe lời thổn thức của bất kỳ ai tìm đến mình.
Rồi đồng hồ điểm 12 giờ đêm.
Hắn lại chào tạm biệt và quay về khu rừng già.

Cho đến giờ,
vẫn chưa từng có ai níu hắn lại sau lời chào lúc nửa đêm.


Sau một thời gian rong chơi,
hắn kiệt sức.

Hắn sợ.
Sợ những hơi ấm chóng vánh.
Sợ những lời yêu thương chóng tàn.
Sợ khoảnh khắc sau 12 giờ đêm,
kẻ trước mặt hắn lại hóa thành kẻ xa lạ.


Nhìn chàng trai trước mặt,
hắn hối hận khi lại tìm đến quảng trường hoa lệ này.

Hắn vội uống cạn ly nước không cồn của mình,
mỉm cười, rồi nói lời tạm biệt với anh.

Anh gật đầu đáp lại.


Đồng hồ điểm 12 giờ đêm.


Ngồi lại nơi mặt hồ giữa rừng,
hắn ngước nhìn lên trăng.

Ánh trăng tàn chiếu xuống mặt hồ khốn khổ.

Tiếng thét của những linh hồn
vọng lên như tiếng than khóc bi ai
rúng động cả rừng già.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Kẻ Dệt Mộng

Còn bao xa?

Một điều ước