Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 7, 2020

Mộng Tử Đằng

Màn đêm dần buông. Thứ đen tối ấy lại len lỏi vào từng góc khuất của loài người, làm dấy lên những tiếng lòng bi ai dưới nấm mồ đã thôi không còn tanh mùi thi thể. Vũ trụ loài người từ lâu đã mọc lên một cây tử đằng nhiệm màu — thứ cổ thụ cả thiên niên kỷ mới nở hoa một lần. Người ta đồn rằng, mùi hương của những đóa hoa tử đằng nơi đây có khả năng xua đuổi quỷ dữ. Khi con người ăn thứ hoa này vào, những cơn ác mộng sẽ được chữa lành. Hương thơm màu tím huyền bí ấy sẽ đưa hồn con người hôn vào thứ xúc cảm bình yên như miền cực lạc. Chạm vào thân cây già cỗi, hắn nhớ lại dáng hình của miền ký ức xưa, nhớ cái thời mà hắn khao khát lắm được mơn trớn một cánh hoa tử đằng tàn dưới ánh trăng xanh — cái thời mà hắn khát khao giây phút những ác mộng sẽ được chữa lành. Giờ hắn đang đứng đây. Hắn đã sắp thực hiện được điều ước năm xưa của mình. Nguyệt thực sắp tàn. Những cánh hoa tử đằng đang dần nhẹ nhàng, từng cánh một, rơi xuống tóc hắn, vai hắn, tay hắn. Nhưng lạ thay, lúc này hắn chỉ ôm chặ...

Kẻ si tình phố thị

Có ai mà chẳng mang trong lòng bóng hình của một kẻ tình nhân? Trên đời có nhiều người, nhưng hôm nay, em chỉ muốn viết về người em yêu. Sài Gòn ồn ào quá đỗi. Chắc chẳng ai ngờ, nơi chốn xô bồ như Sài thành lại có những kẻ khách trọ đem lòng vấn vương mảnh đất này đến nao lòng. Người tứ phương tìm đến Sài Gòn như tìm đến một sự hoa lệ phồn hoa, tìm đến một ả đàn bà làng chơi kiều diễm nhưng ai nấy đều rùng mình vì cái thói đàng điếm của nàng. Những kẻ khăn gói từ cái ao làng bé xíu lên Sài Gòn, có khi lại phải khựng lại vì cái sự phóng khoáng nơi đây. Đứng giữa biển người với người, chẳng ai quen biết ta. Ta cũng chẳng biết ai. Cứ vậy mà lướt qua nhau, không ai kịp chạm vào cuộc đời ai, cũng không ai kịp gửi một lời chào. Ở Sài Gòn, người ta vội vã nhiều thứ: vội yêu, vội buông, vội lạc mất, vội lắm trao môi nhau những cánh hoa tử đằng nồng nặc mùi cổ tích. Có người hay ngồi một mình bên ô cửa sổ, chọn cho mình một tách trà nóng, nhìn xuống dòng người hối hả phía dưới rồi mơn trớn cơn...

Lời huyết thệ

Mặt Hồ Ký Ức là một hồ nước diệu kỳ, là nơi con người chọn để cất những ký ức của mình xuống tận đáy sâu thăm thẳm. Cứ mỗi độ trăng tròn, người người, nhà nhà lại ghé về đây để cùng nhau ôn lại những hồi ức xưa cũ xinh đẹp. Lặng lẽ, hắn nhìn bầy người quây quần bên nhau bằng ánh mắt buồn rười rượi. Cả thảy bọn họ đều bồi hồi quá đỗi. Hắn nghe họ thì thầm ước được sống lại trong dòng ký ức của mình thêm một lần nữa. Năm nay vẫn thế, người ta vẫn ra rả điều ước quen thuộc ấy cùng trăng. Trong màn đêm ấm áp đó, bỗng có người bán vé đến bên hắn, hỏi: – Cậu không tìm lại gì trong mặt hồ sao? Cậu có muốn tôi bán cho cậu một vé không? Hắn nghe vậy thì mỉm cười, lắc đầu: – Cảm ơn, nhưng tôi chỉ tiện đường ghé ngang thôi. – Vậy thì... tôi ngồi đây cùng cậu nhé. Tôi cũng chỉ còn một vé. – Anh này, anh còn muốn nghe truyện cổ tích đêm khuya không? Những câu chuyện mà lúc nhỏ ta từng được nghe kể ấy? Ngày xửa ngày xưa, ở trong một ngôi làng nọ, có một cậu bé không có trái tim người. Từ ...