Mộng Tử Đằng

Màn đêm dần buông. Thứ đen tối ấy lại len lỏi vào từng góc khuất của loài người, làm dấy lên những tiếng lòng bi ai dưới nấm mồ đã thôi không còn tanh mùi thi thể.

Vũ trụ loài người từ lâu đã mọc lên một cây tử đằng nhiệm màu — thứ cổ thụ cả thiên niên kỷ mới nở hoa một lần. Người ta đồn rằng, mùi hương của những đóa hoa tử đằng nơi đây có khả năng xua đuổi quỷ dữ. Khi con người ăn thứ hoa này vào, những cơn ác mộng sẽ được chữa lành. Hương thơm màu tím huyền bí ấy sẽ đưa hồn con người hôn vào thứ xúc cảm bình yên như miền cực lạc.

Chạm vào thân cây già cỗi, hắn nhớ lại dáng hình của miền ký ức xưa, nhớ cái thời mà hắn khao khát lắm được mơn trớn một cánh hoa tử đằng tàn dưới ánh trăng xanh — cái thời mà hắn khát khao giây phút những ác mộng sẽ được chữa lành.

Giờ hắn đang đứng đây. Hắn đã sắp thực hiện được điều ước năm xưa của mình. Nguyệt thực sắp tàn. Những cánh hoa tử đằng đang dần nhẹ nhàng, từng cánh một, rơi xuống tóc hắn, vai hắn, tay hắn.

Nhưng lạ thay, lúc này hắn chỉ ôm chặt lấy những ác mộng của mình, chẳng dám đưa tay ra ôm lấy cánh hoa nào. Nhìn lên thứ ánh sáng đang trị vì sao trời, hắn chợt bắt đầu run rẩy. Chỉ là… hắn sợ.

Thả hết thảy linh hồn mình vào từng cánh hoa trước mặt, hắn đắm chìm trong mùi hương của những câu chuyện cổ tích cũ kỹ. Hắn sợ, vì hắn chợt thấy ấm áp quá đỗi. Những câu chuyện cổ tích ấy như một giấc mơ với hắn. Hắn sợ, vì nếu đắm chìm vào những giấc mộng tử đằng, hắn biết mình sẽ chẳng buồn tỉnh giấc nữa.

Vẫy vùng khỏi những xúc cảm sợ hãi, hắn vội nắm chặt tay, rồi nhặt lên một cánh hoa dưới chân mình.

Trăng thấy vậy, liền khẽ thì thầm với hắn về lời thề của trăng và tử đằng, về bí mật mà loài người chẳng buồn nhắc đến: sau độ hoa tàn, cây cổ thụ ấy sẽ chết đi và đâm chồi ở một hành tinh khác. Ánh trăng xanh sẽ bị bóp nát bởi hừng đông. Cây tử đằng già sẽ tự thiêu rụi mình cùng trăng và tất cả những gì thuộc về nó, bỏ lại bất kỳ kẻ nào còn đang mơ mộng dưới gốc cây mà hóa tro tàn.

Ôi, những hương thơm nồng nàn rồi sẽ tàn tạ. Những kẻ bị bỏ lại rồi sẽ vương mãi thứ hương phong trầm u uất chẳng thể thanh tẩy.

Lời thề của tử đằng dưới ánh trăng xanh khiến hắn chết lặng hồi lâu. Mân mê lấy cánh hoa trên tay, hắn thầm nghĩ: có lẽ hắn nên bóp nát cánh hoa tử đằng ấy trong lòng bàn tay mình, rồi lặng lẽ, hắn sẽ ôm lấy những cơn ác mộng của mình mà rời khỏi khu rừng già. Đời đời kiếp kiếp bỏ lại những đóa hoa còn mơn mởn, xinh đẹp đến nao lòng.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Kẻ Dệt Mộng

Còn bao xa?

Một điều ước