Lời huyết thệ
Mặt Hồ Ký Ức là một hồ nước diệu kỳ, là nơi con người chọn để cất những ký ức của mình xuống tận đáy sâu thăm thẳm. Cứ mỗi độ trăng tròn, người người, nhà nhà lại ghé về đây để cùng nhau ôn lại những hồi ức xưa cũ xinh đẹp.
Lặng lẽ, hắn nhìn bầy người quây quần bên nhau bằng ánh mắt buồn rười rượi. Cả thảy bọn họ đều bồi hồi quá đỗi. Hắn nghe họ thì thầm ước được sống lại trong dòng ký ức của mình thêm một lần nữa.
Năm nay vẫn thế, người ta vẫn ra rả điều ước quen thuộc ấy cùng trăng.
Trong màn đêm ấm áp đó, bỗng có người bán vé đến bên hắn, hỏi:
– Cậu không tìm lại gì trong mặt hồ sao? Cậu có muốn tôi bán cho cậu một vé không?
Hắn nghe vậy thì mỉm cười, lắc đầu:
– Cảm ơn, nhưng tôi chỉ tiện đường ghé ngang thôi.
– Vậy thì... tôi ngồi đây cùng cậu nhé. Tôi cũng chỉ còn một vé.
– Anh này, anh còn muốn nghe truyện cổ tích đêm khuya không? Những câu chuyện mà lúc nhỏ ta từng được nghe kể ấy?
Ngày xửa ngày xưa, ở trong một ngôi làng nọ, có một cậu bé không có trái tim người.
Từ khi sinh ra, cậu sống nhờ ăn những đóa hoa hồng trong vườn nhà.
Hoa hồng đỏ cho cậu bồi hồi hạnh phúc.
Hoa hồng đen cho cậu những đớn đau giày xéo.
Hoa hồng trắng cho cậu những bình yên thuần khiết.
Cậu tin rằng, nhờ vào những cánh hồng ấy, mình có thể cảm nhận được đôi chút xúc cảm của loài người. Rồi một ngày, cậu sẽ trở nên giống như họ.
Cậu từng nghe người ta bảo: "Con người là những sinh vật hạnh phúc." Và cậu mơ được có thứ hạnh phúc vĩnh hằng ấy.
Rồi đến một ngày, hoa hồng trong vườn nhà cậu chết sạch.
Người ta bắt gặp cậu đang ăn những đóa hồng bị vứt dưới lề đường. Họ kinh hãi tột độ. Họ bảo cậu là đứa trẻ bị nguyền rủa. Vì vậy cậu mới đi ăn cây cỏ rác rưởi. Họ rỉ tai nhau rằng, rồi một ngày, cậu sẽ ăn hết cây cối ruộng vườn trong làng này.
Tiếng xấu đồn xa. Chẳng mấy chốc, ai ai cũng biết đến cậu như một kẻ dị hợm đáng sợ.
Người ta kéo đến nhà cậu thành từng bầy, tay cầm đuốc sáng mà gào rú tên cậu như muốn xé xác.
Cậu bé đáng thương ấy run rẩy co ro trong góc nhà tối om, ôm lấy những đóa hồng đỏ vừa nhặt nhạnh được. Cậu khóc. Cậu nấc nghẹn. Cậu van xin sự cứu rỗi.
Đám đông nghe tiếng cậu thì châm lửa đốt vườn hồng xơ xác. Lửa bén vào nhà, cháy bừng lên.
Cậu vội chạy đến một ngọn đồi thoai thoải hiu quạnh gần đó. Bần thần đứng dưới ánh trăng đêm, rọi mình xuống mặt hồ tĩnh mịch trước mặt.
Cậu đưa mắt nhìn về phía những đốm sáng đang hừng hực bên kia đồi. Cậu đưa một cánh hồng đỏ vào miệng, muốn tìm chút gì đó đẹp đẽ lần cuối.
Chẳng hiểu sao, khi môi vừa chạm cánh hoa, nước mắt đã lăn dài trên má.
Cậu khụy xuống, chẳng thể thở nổi sau khi ăn hết một đóa hồng. Trong màn đêm tịch mịch, cậu thét lên đau đớn đến muốn khàn cả giọng.
Đã bao giờ, một kẻ không có trái tim lại hạnh phúc vì một cánh hồng?
Chẳng ai biết. Cũng chẳng ai muốn biết.
Tiếng thét bi ai ấy về sau được cậu giam cầm dưới mặt hồ gần đó. Với cậu, thanh âm ấy không chỉ là một lời nguyền — mà còn là một lời huyết thệ.
Dưới mặt hồ yên ả, không phải ai cũng có ký ức muốn tìm về.
Dưới mặt hồ yên ả, có ngọn lửa nhà ai cháy bừng không tắt, hòa cùng tiếng cười man rợ và tiếng khóc than của một ai chẳng dừng.
Nhận xét
Đăng nhận xét