Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 8, 2020

Ấm áp

Thổn thức hôn vào cánh hồng trắng trên tay, em thì thầm lời nguyện chú chữa lành vết thương dưới mặt trời... Từ dưới đáy hồ đen đặc, cậu bắt đầu vươn cánh tay ra khỏi mặt nước lạnh lẽo. Nơi đã cầm tù ngàn năm những vong nhi nhỏ bé, giờ đây đã vắng bóng một linh hồn. Run run cầm lấy cánh hoa hồng trắng vừa hái được, cậu khẽ khàng ngồi chờ đợi hừng đông bên kia đồi. Mặt trời hôn chào mặt đất, ánh nắng ấm áp trượt dài từ ngọn đồi xuống rừng già. Mặt nước đen ngòm cũng đã bắt đầu lấp lánh nắng mai, sương lạnh chợt đọng lại nơi cánh hoa còn mơn mởn trên tay cậu. Đưa cánh tay nhỏ bé chạm vào vệt nắng, "ấm quá...", cậu khẽ thì thầm. Cậu bắt đầu khóc, nước mắt cậu làm rúng động cả hừng đông. Mặt trời nghe tiếng cậu thì gửi nắng ghé xuống ôm ghì lấy, gửi cho cậu lời nguyện chú đốt cháy những cơn ác mộng thời gian. Đứng trước mặt trời ngàn năm, gió bảo cậu rằng quyền năng của nắng chẳng phải vĩnh hằng. Cậu nghe vậy thì chỉ nhìn gió rồi mỉm cười, nhìn lên mặt trời, cậu bắt đầu đọc lời n...

Vong nhi

Có ai nghe tiếng thét gào của linh hồn đứa trẻ nào bị bỏ lại với màn đêm? Khi ánh sáng cuối cùng của ngày phải chết nơi chân trời, ấy là khoảnh khắc bắt đầu sự trị vì của đêm đen. Con người cất vào khoảng không đen tối ấy những điều tồi tệ mà họ phải giấu đi với hừng đông. Họ giam cầm những phút giây trụy lạc, những tâm tư nhơ nhớp, hay thậm chí là linh hồn của bất kỳ kẻ tội đồ nào — dù là của một đứa trẻ. Thứ gì được cất vào màn đêm, sẽ sống mãi với màn đêm. Những linh hồn bị giam cầm với đêm đen sẽ không thể lớn lên cùng thể xác. Những cái xác ấy, dù có trở nên già nua thế nào, bên trong chúng vẫn bị ngự trị bởi linh hồn của đứa trẻ sợ hãi, thèm khát thứ ánh sáng của mặt trời. Vì có người đến tận giờ vẫn hay nghe thấy tiếng than khóc khi màn đêm xuống, nên dù đã qua nhiều đời, người ta vẫn còn truyền tai nhau một câu chuyện cổ: rằng những vong nhi bị giam cầm với bóng đêm đôi khi cũng bỏ rơi chính xác thịt mình, để mặc cái xác hồn rỗng mà gào thét, vòi vĩnh tình thương với đất trời. ...

Vệt nắng đầu

Ngồi lại giữa lòng thị thành, chẳng biết nữa, tự nhiên nhìn những đám cây cỏ chen chúc nhau để tồn tại dưới cái cột điện khô khốc mà thấy chạnh lòng. Dưới cơn mưa lất phất chẳng đủ làm ướt đường, con người lại dễ bị thứ mưa ấy làm ướt mặt, ướt lòng. Chạm vào từng hạt mưa rơi xuống lòng bàn tay, hắn thấy lạnh lẽo quá đỗi. Chẳng biết tự khi nào, lòng hắn đã trở nên như một vùng đất cằn cỗi. Hắn từng nghĩ, cả đời này mình sẽ chọn sống để chờ đợi những cơn mưa như thế này. Nhưng chẳng hiểu sao, hôm nay, khi đưa tay đón những hạt mưa đầu, hắn lại không còn thèm cái cảm giác được tắm mình trong thứ chất lỏng u uất ấy nữa. Chợt hắn nghĩ, có lẽ lần này, hắn muốn chờ nắng lên. Hắn chẳng biết thứ ánh sáng ấm áp của nắng rồi sẽ tàn tạ vào lúc nào, chẳng biết khi nắng tắt rồi, hương phong có còn vương vào lòng mình đời đời hay không – hắn không biết. Chỉ là, nhìn vào dòng người vội vã trước mặt, hắn siết chặt tay rồi nhắm mắt lại. Có lẽ, chỉ hôm nay thôi, hắn muốn chọn cho lòng mình được ấm áp m...