Vong nhi

Có ai nghe tiếng thét gào của linh hồn đứa trẻ nào bị bỏ lại với màn đêm?

Khi ánh sáng cuối cùng của ngày phải chết nơi chân trời, ấy là khoảnh khắc bắt đầu sự trị vì của đêm đen. Con người cất vào khoảng không đen tối ấy những điều tồi tệ mà họ phải giấu đi với hừng đông. Họ giam cầm những phút giây trụy lạc, những tâm tư nhơ nhớp, hay thậm chí là linh hồn của bất kỳ kẻ tội đồ nào — dù là của một đứa trẻ.

Thứ gì được cất vào màn đêm, sẽ sống mãi với màn đêm. Những linh hồn bị giam cầm với đêm đen sẽ không thể lớn lên cùng thể xác. Những cái xác ấy, dù có trở nên già nua thế nào, bên trong chúng vẫn bị ngự trị bởi linh hồn của đứa trẻ sợ hãi, thèm khát thứ ánh sáng của mặt trời.

Vì có người đến tận giờ vẫn hay nghe thấy tiếng than khóc khi màn đêm xuống, nên dù đã qua nhiều đời, người ta vẫn còn truyền tai nhau một câu chuyện cổ: rằng những vong nhi bị giam cầm với bóng đêm đôi khi cũng bỏ rơi chính xác thịt mình, để mặc cái xác hồn rỗng mà gào thét, vòi vĩnh tình thương với đất trời.

Vì chúng mãi là những đứa trẻ, nên khi đau đớn, chúng sẽ khóc lóc. Và vì cứ đời đời cả đất trời chẳng ai nghe chúng, nên tiếng ai oán cứ kéo dài, dai dẳng đến tận giờ...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Kẻ Dệt Mộng

Còn bao xa?

Một điều ước