Vệt nắng đầu

Ngồi lại giữa lòng thị thành, chẳng biết nữa, tự nhiên nhìn những đám cây cỏ chen chúc nhau để tồn tại dưới cái cột điện khô khốc mà thấy chạnh lòng. Dưới cơn mưa lất phất chẳng đủ làm ướt đường, con người lại dễ bị thứ mưa ấy làm ướt mặt, ướt lòng.

Chạm vào từng hạt mưa rơi xuống lòng bàn tay, hắn thấy lạnh lẽo quá đỗi. Chẳng biết tự khi nào, lòng hắn đã trở nên như một vùng đất cằn cỗi. Hắn từng nghĩ, cả đời này mình sẽ chọn sống để chờ đợi những cơn mưa như thế này. Nhưng chẳng hiểu sao, hôm nay, khi đưa tay đón những hạt mưa đầu, hắn lại không còn thèm cái cảm giác được tắm mình trong thứ chất lỏng u uất ấy nữa. Chợt hắn nghĩ, có lẽ lần này, hắn muốn chờ nắng lên.

Hắn chẳng biết thứ ánh sáng ấm áp của nắng rồi sẽ tàn tạ vào lúc nào, chẳng biết khi nắng tắt rồi, hương phong có còn vương vào lòng mình đời đời hay không – hắn không biết. Chỉ là, nhìn vào dòng người vội vã trước mặt, hắn siết chặt tay rồi nhắm mắt lại. Có lẽ, chỉ hôm nay thôi, hắn muốn chọn cho lòng mình được ấm áp một lần.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Kẻ Dệt Mộng

Còn bao xa?

Một điều ước