Ấm áp

Thổn thức hôn vào cánh hồng trắng trên tay, em thì thầm lời nguyện chú chữa lành vết thương dưới mặt trời...

Từ dưới đáy hồ đen đặc, cậu bắt đầu vươn cánh tay ra khỏi mặt nước lạnh lẽo. Nơi đã cầm tù ngàn năm những vong nhi nhỏ bé, giờ đây đã vắng bóng một linh hồn. Run run cầm lấy cánh hoa hồng trắng vừa hái được, cậu khẽ khàng ngồi chờ đợi hừng đông bên kia đồi.

Mặt trời hôn chào mặt đất, ánh nắng ấm áp trượt dài từ ngọn đồi xuống rừng già. Mặt nước đen ngòm cũng đã bắt đầu lấp lánh nắng mai, sương lạnh chợt đọng lại nơi cánh hoa còn mơn mởn trên tay cậu. Đưa cánh tay nhỏ bé chạm vào vệt nắng, "ấm quá...", cậu khẽ thì thầm. Cậu bắt đầu khóc, nước mắt cậu làm rúng động cả hừng đông. Mặt trời nghe tiếng cậu thì gửi nắng ghé xuống ôm ghì lấy, gửi cho cậu lời nguyện chú đốt cháy những cơn ác mộng thời gian.

Đứng trước mặt trời ngàn năm, gió bảo cậu rằng quyền năng của nắng chẳng phải vĩnh hằng. Cậu nghe vậy thì chỉ nhìn gió rồi mỉm cười, nhìn lên mặt trời, cậu bắt đầu đọc lời nguyện chú.

Vết thương thời gian giờ đây đã thôi rỉ máu. Chạm vào từng con gió, cậu khẽ cười hỏi :

"Thứ ấm áp này chẳng phải vĩnh hằng, phải không ? "

Nói rồi cậu khẽ nhắm đôi mắt lại, cậu nằm dưới thảm cỏ xanh rì êm đềm còn vương mùi nắng, với con tim đã bình yên một lần...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Kẻ Dệt Mộng

Còn bao xa?

Một điều ước