Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 8, 2021

Tập yêu

Như một lời nguyền, tôi bị cuốn vào chiếc xe lăn bên lề đường, vào người đàn bà lấm lem vết lệ nơi phồn hoa. Tiếng gió rít lên bên ngoài cửa sổ làm bóng ai trên tòa building phải vội kéo rèm lại kẻo nguội món bò hầm sốt vang. Ánh đèn đường màu vàng sến sẩm vì vài cơn gió bấc mà cũng trở nên ảm đạm lạnh lẽo hơn dăm ba phần. Hắn đã chọn cho mình một đàn tằm tơ Khóc Than và khung cửi làm từ gỗ Lệ. Hôm nay, hắn lại dệt mộng. Hắn kể về một giấc mộng, về đôi bàn tay của một người đàn bà đang run lên vì cái lạnh, hay cũng có chăng là vì nỗi đớn đau trong tâm can bà giữa lòng đô thị, hắn không biết nữa. Dưới lề đường bụi bặm ẩm ướt, bà xếp lại rồi nhìn trân trân vào từng tấm hình của một người đàn ông dáng dấp thời còn trai trẻ, của thứ tình mà bà đã gom góp hơn nửa đời người để tôn thờ, nay đã không còn. Dường như có gì đó ùa về trong từng cơn gió bấc, trong cổ họng bà chợt nghẹn lại. Cầm chiếc bánh nhỏ trên tay, bà thều thào vào hư vô như trách cứ: “Mới hổm sáng ông bảo ông đói, có hai vợ ...

Đủ

- Thật vui khi có thể nhìn thấy cháu, giờ smartphone hiện đại quá, bé xíu thế này mà có thể cho bà cháu mình thấy nhau. - Dạ vâng, sự hiện đại cũng có mặt tốt của nó mà bà. - Bà đang xếp lại những thứ trong nhà, thứ gì không dùng nữa thì bà xé đi, để khi bà chết thì cũng không phiền đến người ta phải dọn dẹp. - À… dạ vâng.

Hồi ức

- Cũng đã lâu rồi tôi không thấy lại những đoạn thời gian cũ. - Vậy sao? Thế cậu đã thấy gì? Tôi nghe rõ mồn một tiếng cười của trẻ nhỏ, kêu đing đoong như tiếng chuông gió. Tôi thấy lại ngôi nhà có mái vòm và có nhiều ô cửa kính. Tôi thấy khu vườn của mình có tử đằng và linh lan. Tôi thấy cành hồng leo màu trắng và đỏ đang giăng kín chiếc ghế gỗ đã phủ rêu phong trầm. Đoạn, tiếng trẻ con bỗng im bặt, tôi như bừng tỉnh khỏi một giấc mộng để mơ về một chiêm bao khác. Trước mắt tôi giờ là một hàng rào kẽm gai, len lỏi qua từng sợi kim loại lạnh tanh là cánh hoa phù tang đỏ thẫm màu máu. Dưới chân tôi trải dài bụi đất đỏ và sỏi. Tiếng chuông leng keng của chiếc xe kem ốc quế, tiếng rao của cô bán chè, tiếng những viên bi lách cách va vào nhau, và tiếng con chuồn chuồn bị bắt bởi đứa trẻ nghịch ngợm nào – chẳng hiểu sao, từng thứ âm thanh một lại trở nên rõ ràng với tôi đến thế. Như người ta hay nói, đôi khi bạn sẽ bắt gặp đâu đó một cảm giác thật quen thuộc, nhưng chắc chắn không t...