Tập yêu
Như một lời nguyền, tôi bị cuốn vào chiếc xe lăn bên lề đường, vào người đàn bà lấm lem vết lệ nơi phồn hoa. Tiếng gió rít lên bên ngoài cửa sổ làm bóng ai trên tòa building phải vội kéo rèm lại kẻo nguội món bò hầm sốt vang. Ánh đèn đường màu vàng sến sẩm vì vài cơn gió bấc mà cũng trở nên ảm đạm lạnh lẽo hơn dăm ba phần. Hắn đã chọn cho mình một đàn tằm tơ Khóc Than và khung cửi làm từ gỗ Lệ. Hôm nay, hắn lại dệt mộng. Hắn kể về một giấc mộng, về đôi bàn tay của một người đàn bà đang run lên vì cái lạnh, hay cũng có chăng là vì nỗi đớn đau trong tâm can bà giữa lòng đô thị, hắn không biết nữa. Dưới lề đường bụi bặm ẩm ướt, bà xếp lại rồi nhìn trân trân vào từng tấm hình của một người đàn ông dáng dấp thời còn trai trẻ, của thứ tình mà bà đã gom góp hơn nửa đời người để tôn thờ, nay đã không còn. Dường như có gì đó ùa về trong từng cơn gió bấc, trong cổ họng bà chợt nghẹn lại. Cầm chiếc bánh nhỏ trên tay, bà thều thào vào hư vô như trách cứ: “Mới hổm sáng ông bảo ông đói, có hai vợ ...